Cảnh trong lồng nhanh chóng thay đổi. Tủ lớn năm ngăn, khung cửa sổ, bàn đọc sách, giường của thập niên 90 và mùi tro trong phòng cũng nhạt dần.
Tựa như một giấc mộng không hề dài dòng sắp tới lúc đi đến hồi kết, thứ gì cũng phải tan biến, chỉ còn lại mình họ đứng giữa đống sương mù mênh mông.
Thẩm Kiều nhìn Văn Thời, cười khổ và gọi một tiếng: “Anh Văn.”
Văn Thời gật đầu một cái, anh không biết phải nói gì, cũng không biết nên chỉ định điều chi.
Sau một lát, anh mới nói: “Tôi không ngờ đây là lồng của cậu.”
“Em cũng không ngờ.” Thẩm Kiều nói, “Em cứ tưởng mình có thể bước đi trong trạng thái sạch sẽ nữa chứ.”
Ông rủ mắt, nếp mí cũng gục xuống theo, nặng nề đè lên đôi mắt già cỗi.
Lại sau ít lâu, ông mới cười nói: “Không vướng mắc và không ngăn trở thật thì khó quá. Em vẫn không nỡ, chưa buông xuống được anh à.”
“Chưa buông xuống được điều gì?” Văn Thời hỏi.
Thẩm Kiều nhìn cái đầu đang cúi xuống của Hạ Tiều, nói: “Em thường nghĩ có nên nói cho nó biết mình thật sự là ai không. Hồi trước cứ cảm thấy thôi cứ gạt nó đi, giấu luôn cả đời, làm một người bình thường, quy luật đời người luôn phải có sinh lão bệnh tử, như thế cũng khá tốt.”
“Rồi em lại bắt đầu lo lắng, lo nếu em không nói cho nó biết, đến lúc em không còn nữa, nó lại hiểu bậy bạ thì phải làm sao đây? Thế là em rối rắm hoài như vậy hết lần này đến lần khác đó anh. Em đã suy nghĩ suốt nhiều năm nhưng vẫn không thể đưa ra một kết quả mà bản thân hài lòng.”
“Mà cứ trách em thôi.” Thẩm Kiều nói, “Em dạy cho nó quá ít thứ. Đứa nhỏ này có vẻ chỉ học được mấy cái tính nhát gan, hay khóc và ngốc nghếch thôi, còn mấy cảm xúc khác thì chẳng hiểu mô tê gì. Cũng không biết có phải do nó không hiểu được điểm mấu chốt hay không nữa.”
Nghe thấy lời này, Văn Thời mới nhận ra. Từ khi vào Thẩm gia và biết rằng Thẩm Kiều đã qua đời, anh chưa từng thấy Hạ Tiều khóc vì bất cứ ai, cũng không cảm nhận được nỗi buồn của Hạ Tiều. Cậu thì hay nói giỡn, tám chuyện với nhiều người, còn thu xếp cả việc thuê nhà, như thể không rõ chuyện sống chết, cũng chẳng hiểu biệt ly là gì cả.
Cho tới bây giờ, mãi đến giây phút này đây…
Anh nhìn vành mắt đỏ bừng của Hạ Tiều rồi nói với Thẩm Kiều: “Chắc bây giờ nó đã hiểu rồi đấy.”
Lúc sống không dạy được, cuối cùng lại phải dạy bằng cách này, không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Thẩm Kiều suy nghĩ một lúc, chỉ cảm thấy đau lòng thôi.
“Người mà, luôn có lòng tham.” Ông từ tốn mở miệng: “Đến lúc này rồi mới nhận ra, em còn quá nhiều thứ chưa buông xuống được anh à.”
Văn Thời hỏi như một người đầy kiên nhẫn trong việc lắng nghe: “Còn điều gì nữa?”
“Trước đây em muốn nhìn đứa nhỏ này lớn lên, không cần lớn lắm đâu, 18 tuổi trưởng thành là được. Nhưng khi tuổi 18 tới thật, em lại muốn nhìn nó thêm mấy năm, đến khi nó trưởng thành hơn chút nữa, lợi hại hơn chút nữa, có người chăm sóc hoặc có thể chăm sóc người khác, đến khi nó có một mái ấm cơ.”
“Em còn muốn… mấy năm vừa qua có quá nhiều thay đổi, khác mấy năm 90 lúc ấy như trời với đất. Không biết lúc anh trở lại, phải tốn bao lâu mới có thể thích nghi, có gặp phải rắc rối gì, có khi nào anh sẽ không sống ổn không.”
“Cũng lo chẳng biết tính cách của thằng Tiểu Tiều này có làm anh hài lòng không, lỡ có mâu thuẫn với nhau thì sao, cũng sẽ không ai đến để hòa giải.” Thẩm Kiều nói, vẫn là giọng điệu hiền từ và dịu dàng đó.
“Chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi, em đã cảm thấy nếu em còn ở bên cạnh thì tốt rồi. Anh Văn, Tiểu Tiều ngốc lắm, anh có giận hay buồn gì thì không chắc là nó sẽ nhận ra đâu, vừa quay đầu đã bị thương cũng không tốt.”
Ông ta vừa nói vừa mỉm cười, như là luyến tiếc, buông không được, quên không xong, những điều chưa thể làm đó khiến ông khổ sở.
“Vả lại…” Thẩm Kiều nói: “Đã hơn hai mươi năm tụi mình không gặp nhau, em còn chưa kịp uống một ly trà với anh Văn nữa. Lần trước anh đã hứa rồi mà.”
Không ngờ lại là không hẹn ngày gặp lại.
Ông nhìn Hạ Tiều và Văn Thời một cách chăm chú, như phải từ từ nhớ kỹ dáng vẻ của họ, sau đó thở dài: “Mà thôi.”
Cuối cùng thì nói tới nói lui cũng chỉ là vài chuyện lặt vặt.
Cả đời này, ông thu nhận rất nhiều người, cũng từng đưa rất nhiều người đi, coi như là đã sống lâu trăm tuổi, công đức viên mãn.
Vì thế, ông nói với Văn Thời: “Nhờ được hôm nay thì cũng nhờ được mai đây. Cuối cùng, phiền anh Văn đưa em đi một đoạn rồi ạ.”
“Ly trà còn thiếu đó… mai sau có duyên tụi mình lại uống sau anh nhé.” Thẩm Kiều nói.
Văn Thời im lặng rất lâu thì mới gật đầu: “Được.”
Anh giơ tay, chỉ bụng ngón lên giữa trán của cụ già.
Trong nháy mắt đó, tất cả hơi khói đen bồng bềnh khắp nơi chợt xoáy vòng. Rõ ràng là vô hình vô thể, nhưng lúc lướt qua mu bàn tay của Hạ Tiều, nó vẫn để lại một nỗi đau nhỏ bé, đau dọc theo thần kinh xuống trái tim.
Những thứ đã thoát khỏi người Thẩm Kiều này đang tụ lại chỗ Văn Thời, lắt nhắt nhưng dày đặc quấn quanh người anh.
Như không cảm nhận được nỗi đau, ngón tay của Văn Thời vẫn chỉ lên trán Thẩm Kiều, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Làn gió đập vô mặt, thổi tung khiến người ta gần như không thể đứng thẳng.
Sau khi va chạm vào nhau trong điên cuồng, những hơi khói đó cuối cùng cũng ngoan lại, dần nhạt đi mất tiêu.
Mái tóc trên trán bị gió thổi dựng của Văn Thời lại rơi xuống, tôn lên làn da không có sắc máu của anh, trông nó tái nhợt hơn lúc trước khá nhiều.
Hạ Tiều đang khóc thảm thiết vẫn không thốt nổi nên lời. Cậu nắm chặt tay của Thẩm Kiều, lại cảm thấy trong tay mình ngày càng trống rỗng.
Lúc hơi khói đen hoàn toàn tan rã, người cậu túm lấy và cả cái lồng cũng biến mất tăm. Nhưng trước khi tan biến, cậu nghe Thẩm Kiều dịu dàng dặn dò một câu cuối cùng: “Trời lạnh nhớ mặc thêm áo, nóng thì đừng ăn đồ quá lạnh, phải sống tốt con nhé.”
Sau khi lồng biến mất, cảnh tượng chân thật cũng hiện ra.
Họ còn ngồi trên chiếc xe buýt đó, người phía sau vẫn đang trò chuyện với nhau, mọi thứ trở lại như cũ.
Chỗ chôn của Thẩm Kiều nằm sát bên núi sông, phía dưới còn có một cây hoa lớn giữa mảnh đất mênh mông.
Hạ Tiều đặt hũ tro cốt vô mộ, bạn bè cùng quê cũng lấp táo đỏ và bánh bò vào theo như phong tục.
Đốt đi quần áo mũ tang, đè xuống luôn viên đá cuối đó, chuyến này cũng chấm dứt.
Lúc xuống núi, cuối cùng thì tiếng nức nở cũng vang lên trong cổ họng của Hạ Tiều, vừa nghẹn vừa khẽ, như một chiếc lon gỉ phủ đầy bụi lâu ngày cuối cùng cũng bị cạy ra một vết nứt. Cậu đi một chút rồi dừng một chút, nếu không phải có người đẩy, có lẽ mãi mãi cũng không thể xuống khỏi ngọn núi này.
Khoảnh khắc cậu lại dừng bước và định xoay người lại, Văn Thời đi đằng sau bỗng giơ tay vỗ lên ót cậu một cái, trầm giọng nói: “Đừng ngoảnh đầu lại.” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Đừng ngoảnh đầu lại.
Để cậu ấy tới trong trạng thái sạch sẽ, đi cũng trong trạng thái sạch sẽ.
Không biết cây hoa dưới chân núi thuộc giống gì, gió thổi qua một cái mà đã rơi đầy trên đất.
Văn Thời nhìn mấy bông hoa vừa bay vụt qua say đắm. Lúc nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, anh chợt cảm thấy cảnh này khá quen thuộc.
Dường như trước đây cũng từng có một người như thế, đôi bàn tay gầy mỏng, chạm vào vừa ấm vừa mát của người nọ đã vỗ nhẹ lên gáy anh và đẩy anh về trước một bước, nói như đang khuyên nhủ: Đừng ngoảnh đầu lại.
Anh đứng yên tại chỗ, hoảng hốt vài giây, ngoảnh đầu nhìn một cái theo bản năng.
Anh thấy Tạ Vấn tụt lại phía sau vài bước, chân đi đều đều giữa con đường hẹp dài, giơ tay đỡ lấy một đóa hoa đang rơi xuống.
HẾT CHƯƠNG 12 („• ֊ •„)