Nhưng lải nhải thế nào Tiêu Chiến cũng không thèm để ý, cuối cùng cậu ấy vờ vịt thờ dài một hơi, “Anh, anh như thế này cực kỳ giống đang ghen.”
Nói xong câu này cậu ấy cuối cùng cũng im miệng.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.
Không ai tiếp tục nói gì nữa, hai người cứ thế đối mắt nhìn nhau, trong mắt không hề có sự mất tự nhiên và khó xử, bọn họ không còn là chàng trai trẻ tuổi không dám nhìn thằng vào mắt người mà mình thích nữa.
Bọn họ chỉ là mối tình cũ mà đối phương đã buông bỏ từ rất lâu rất lâu.
Tình cũ là những mảnh vụn bị ăn mòn vô số lần, lắng đọng dưới dòng chảy của thời gian, sẽ không tùy tiện vì một cơn sóng cuốn mà dâng trào lên hàng ngàn hàng vạn những hình thù kỳ quái.
Bọn họ đối mặt với nhau, vốn nên là bình tĩnh, vô thanh.
Nhưng Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như vậy, tự nhiên lại cảm thấy trái tim mình gợn sóng.
Là vì ghen sao?
Vương Nhất Bác có bạn nhỏ của riêng mình rồi.
Vậy bạn nhỏ của anh ấy đâu?
Bạn nhỏ của anh ấy âm thầm trưởng thành rồi, mặt nào trong cuộc sống cũng đều tài giỏi, chuyện gì cũng đều thành thạo, bất kể có gặp phải khó khăn gì đi chăng nữa, cũng đều sẽ không khóc nhè mà hỏi anh ấy, anh, phải làm sao đây.
Anh hỏi Vương Nhất Bác: “Em đến tìm anh, có phải vì muốn trả thù anh không?”
Mới chia tay vài ngày đã lập tức có thú vui mới, sau đó để cậu ấy tự mắt nhìn thấy người mình yêu kết hôn cùng người khác, đây là cảm giác như thế nào, Tiêu Chiến chưa từng trải qua, anh ấy cũng không có cách nào tưởng tượng nổi.
Thế nên Vương Nhất Bác cũng muốn anh phải nếm thử cảm giác đó, phải không.
Tiếng huyên náo của khu vui chơi truyền tới từ bốn phía, Vương Nhất Bác nhìn mọi người ở xung quanh một cách không có mục đích, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
“Không có, em nào dám, em trả thù anh làm gì.”
Được, cậu ấy có thể không thừa nhận cậu ấy oán hận Tiêu Chiến, đó vốn dĩ không phải kiểu oán hận có thể được người khác thấu hiểu, bất kể cậu ấy kể khổ với ai, nhiều nhất cũng sẽ chỉ nhận được một câu: đó còn không phải là do cậu tự chọn à.
Là do cậu ấy tự chọn, cậu ấy phải chịu những điều này là đáng đời.
Nhưng những cảm xúc nén sâu trong lòng là thật sự tồn tại, cậu ấy không khống chế nổi, nếu không cậu ấy sẽ không tới mức không chờ được mà nói ngay với Tiêu Chiến vào cái đêm mà hai người họ gặp lại, rằng em có người khác rồi, anh xem đi, anh xem cho kĩ vào.
Nhưng Tiêu Chiến từ đầu đến cuối lại chưa từng để tâm.
Nếu như anh ấy để tâm, Vương Nhất Bác hết lần này tới lần khác lên giọng khoe mẽ tình yêu của mình như vậy, anh ấy đã sớm thấy rồi.
Tất nhiên, có khả năng sớm đã thấy rồi, nhưng Vương Nhất Bác như thế nào, đối với anh mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, anh ấy đã đi về phía trước, anh ấy lười quay đầu lại.
“Anh tưởng em sẽ vô cùng hận anh.” Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác mê muội đá lông mày, “Tại sao?”
Tại sao, Vương Nhất Bác biết rõ lý do hơn bất cứ ai khác.
Ở bên Tiêu Chiến, bất kể cậu ấy rời đi bao nhiêu lần, vĩnh viễn luôn có cơ hội quay đầu lại.
Lúc đó thứ mà Tiêu Chiến cho cậu ấy chính là một tình yêu như vậy, chỉ cần cậu ấy vẫn còn dũng khí, Tiêu Chiến sẽ luôn luôn thấu hiểu, luôn luôn bao dung.
Nhưng khi cậu ấy một lần nữa quay đầu lại, người ở phía sau cậu ấy đã đi rồi, còn trực tiếp chặt đứt con đường quay lại ấy, cậu bé được nuông chiều tới mức hư hỏng tự nhiên không được chiều nữa, cậu ấy ngược lại sẽ hận cái người trước kia đã từng đối xử tốt với mình.
Tiêu Chiến cười khổ một tiếng, dùng giọng điệu không khách khí lắm nói: “Vì anh chiều em.”
Biểu cảm của Vương Nhất Bác hơi ngưng lại, cũng cười khổ theo, “Phải, là vì anh chiều em.”
“Thế nên, em đã lớn bằng từng này rồi, vẫn muốn anh tiếp tục nuông chiều em sao?”
“Cái đó thì không có.”
“Ừ, anh cũng không còn sức mà chiều nữa, bây giờ nên là lúc em chiều chuộng người khác rồi, mấy bạn nhỏ mới thích kia rất tốt, em đối xử tốt với người ta vào.”
Vương Nhất Bác nghiêng nghiêng người về phía anh, “Sao em nghe giọng anh, vẫn đang ghen?”
“Em có thể hiểu như vậy, không phải em muốn thấy điều này sao.”
Tiêu Chiến cuối cùng cũng từ bỏ chống cự, phải, Vương Nhất Bác đúng là muốn thấy điều này.
Anh ấy nói xong câu đó, Vương Nhất Bác cười vô cùng xán lạn, cực kỳ xuất phát từ nội tâm.
Cậu ấy cong lưng xuống thấp hơn, từng chút từng chút tiến gần đến khuôn mặt của Tiêu Chiến, cho tới khi chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi lành lạnh của anh.
Ở đây nhiều người quá, Tiêu Chiến sợ cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì quá trớn, nhưng cũng không lập tức né tránh.
Còn nữa, trong giây phút hoảng loạn, anh ấy lại có chút chờ đợi.
Loại chờ đợi này nảy mầm từ sâu trong trái tim tăm tối của anh ấy, nếu như bạn nhỏ kia nhìn thấy Vương Nhất Bác hôn anh, thì bọn họ thật sự không giải thích nổi nữa rồi.
Hai người họ liệu có chia tay không?
Thế nhưng, bạn nhỏ đó không ở đây, Vương Nhất Bác cũng không thật sự hôn Tiêu Chiến.
Cậu ấy chạm vào chóp mũi Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cọ một cái rồi tách ra.
Tiêu Chiến bất giác nuốt một ngụm nước bọt, anh ấy không ngờ mình lại căng thẳng tới mức đó.
Anh nghe thấy Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi mình: “Vậy em đá cậu bé đó, ở bên cạnh anh, thế nào.”
Cũng không hẳn là khiến người khác giật mình, mấy ngày nay, sự thăm dò của Vương Nhất Bác với anh không hề có chút dè dặt nào cả.
“Vương Nhất Bác…”, anh ấy nghiêng nghiêng người về phía sau, kéo dãn khoảng cách với khuôn mặt của Vương Nhất Bác, “Em ngồi xuống, nói tiếng người.”
Vương Nhất Bác bị anh ấy chọc cười, nghe lời ngồi xuống bên cạnh, “Em đang nói tiếng người đấy chứ.” Vẫn còn giảo biện.
“Em nghĩ không thông đến vậy cơ à?”
“Em làm sao?”
“Em làm sao, não em úng nước rồi.”
“Úng nước chỗ nào?”
“Người ta ăn phở cũng toàn tìm những người trẻ đẹp, em thì sao, lại tìm cái người lớn tuổi như thế này, còn từng ly hôn rồi nuôi con, có lỗ vốn không cơ chứ.”
Anh trai này sao thế, còn tự mình chê bai mình.
Trên mặt Vương Nhất Bác là biểu cảm đã kinh ngạc lại còn cố diễn, giọng điệu khoa trương phản bác lại Tiêu Chiến: “Không phải, anh rốt cuộc có biết làm ăn không thế giám đốc Tiêu? Từng ly hôn có nhiều kinh nghiệm, lớn tuổi sẽ biết thương người, có con thì càng tốt, dù sao anh cũng không thể tự mình sinh con cho em, em hời rồi đấy chứ.”