“Mình tuột dây giày rồi” Mạc Nhiên Nhiên thở hổn hển ngồi xuống buộc dây giày bị rơi ra.
Vu Yên Nhi đứng lại chờ, há miệng hít thở lấy một lượng không khí lớn vào phổi.
Từ xa chạy lại, đường rộng thênh thang Dư An Ny lại cố ý chạy va vào Mạc Nhiên Nhiên, Mạc Nhiên Nhiên vừa đứng lên chưa trụ vững lại bị tác động một lực mạnh từ phía sau khiến cô không phòng bị mà ngã về trước ra mặt đất.
Ngay tức khắc, Vu Yên Nhi giận dữ lao đến nắm tóc Dư An Ny, giơ tay tát vào bên mặt cô ta một cái thật mạnh, Dư An Ny ngã ra đất, mặt in năm dấu tay đỏ ửng, cô ta ôm mặt khóc lóc lôi kéo sự tập trung của mọi người.
Vu Yên Nhi định đến cho cô ta thêm một trận thì Kiến Nhất và mọi người đã can lại. Cô hùng hổ sấn tới, Kiến Nhất giữ cô lại, trầm giọng: “Nhi Nhi”
Cơn hỏa trong Vu Yên Nhi lập tức được dập tắt một nửa khi nghe giọng Kiến Nhất, trong bụng vẫn còn uất ức vì mới đánh được một cái vẫn chưa đủ làm cho cô hả dạ.
Thấy Từ Tuấn Vỹ đến có ý đỡ, Dư An Ny òa khóc đưa hai tay lên cho anh đỡ: “Tuấn Vỹ, mình…”
Dư An Ny còn chưa nói xong, Từ Tuấn Vỹ đã bế Mạc Nhiên Nhiên lên đi thẳng đến phòng y tế. Cô ta ngỡ ngàng ngồi người trên đất cát, khóc to hơn không ngừng hét gọi tên Từ Tuấn Vỹ.
Trong phòng, bác sĩ đang rửa vết thương trên mu bàn tay cho Mạc Nhiên Nhiên, cô nhăn mặt đau đớn tay bấu chặt cánh tay Từ Tuấn Vỹ đứng bên cạnh, sắc mặt anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Trên đường đến phòng y tế, biết Vu Yên Nhi đánh người là sai, Kiến Nhất vẫn không nỡ lớn tiếng mắng, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nhi Nhi, dù có tức giận như thế nào, em cũng không thể đánh người khác như vậy”
“Ông xã, là Dư An Ny cố tình” Vu Yên Nhi bức xúc, thấy chuyện bất bình cô đương nhiên không thể đứng yên nhìn.
“Nhi Nhi, mọi chuyện có cách giải quyết, anh thật sự không muốn thấy em động thủ” Biểu cảm Kiến Nhất nghiêm nghị, không muốn dung túng cho hành vi có thể dẫn đến nguy hiểm như vừa rồi.
Thấy Kiến Nhất sắp giận, Vu Yên Nhi sướt mướt ôm anh: “Xin lỗi ông xã, sau này em không như vậy nữa”
Bàn tay Kiến Nhất vuốt đầu Vu Yên Nhi, ôn nhu nói: “Em phải học cách khống chế bản thân, nếu cứ nóng nảy như vậy sẽ có lúc em bị thương, anh không muốn nhìn thấy điều đó chút nào”
“Em biết rồi” Vu Yên Nhi qua loa đáp, buông anh ra hứng khởi bước đi trước: “Đi thôi”
Trong phòng y tế, Mạc Nhiên Nhiên đã xử lý xong vết thương, nhìn thấy Vu Yên Nhi, cô liền cảm thấy bản thân có lỗi: “Yên Nhi, cậu đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến cậu”
Vu Yên Nhi ngồi xuống bên cạnh Mạc Nhiên Nhiên, nhìn Từ Tuấn Vỹ đang đứng gần đó, mỉa mai anh: “Tuấn Vỹ, ngay cả một cô gái cậu cũng không thể bảo vệ được, còn tưởng cậu là một người con trai tốt, thật thất vọng!”
“Tôi đâu thể đánh lại cô ta” Từ Tuấn Vỹ bất bình phản bác.
“Thì đá cô ta xa cậu ra, đừng làm ảnh hưởng đến Nhiên Nhiên nữa” Vu Yên Nhi tức giận lên giọng.
Từ Tuấn Vỹ cười lạnh, thách thức ngược lại: “Vậy cậu đá hết tình địch xung quanh Kiến Nhất để tôi xem học hỏi kinh nghiệm”
“Cậu” Vu Yên Nhi trừng mắt, đứng bật dậy giơ nắm đấm, Kiến Nhất liền lên tiếng cô buộc phải hạ tay xuống.
Từ ngoài vào, Lý Nhược vẻ mặt căng thẳng đi đến nói với Vu Yên Nhi: “Thầy hiệu phó muốn gặp cậu”
“Tiêu rồi, làm sao đây?” Mạc Nhiên Nhiên lo lắng, Vu Yên Nhi vì cô mới xảy ra xô xát với Dư An Ny.
Trái ngược với phản ứng hoảng loạn của Mạc Nhiên Nhiên, Vu Yên Nhi lại vô cùng bình thản đứng lên đi cùng Lý Nhược đi đến gặp hiệu phó. Kiến Nhất, Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên cũng đi theo ngay sau đó.