“Nhân viên phục vụ, tính tiền.”
Giang Nghĩa móc ra mấy tờ tiền mới toanh đặt lên trên bàn, đứng dậy dẫn Tô Nhàn định đi ra ngoài.
“Giám đốc Giang.” Tiết Hải Vinh kêu một tiếng.
“Còn có chuyện gì?” Giang Nghĩa hỏi.
“Giám đốc Giang, làm người thì không nên quá tuyệt tình, sau này còn có thể gặp nhau. Tôi khuyên anh đừng nên xử lý chuyện này quá quyết tuyệt, chó cùng rứt giậu thôi.”
Giang Nghĩa mỉm cười nhìn anh ta: “Nếu như tôi sợ các người uy hiếp, vậy thì tôi không có tư cách nhận chức ở Star Jewelry, anh bớt tốn chút lực đi.”
“Haha, đây chính là anh ép tôi.”
Rốt cuộc Tiết Hải Vinh không nhịn được nữa, quơ lấy cái nĩa ở trên bàn rồi nhảy tới định đâm vào cổ Giang Nghĩa.
Anh không buông tha cho tôi, tôi sẽ chơi chết anh.
Chức vị của anh cao thì hay lắm hả, thế thì anh có sợ chết không?
Trong cái nhìn của Tiết Hải Vinh, Giang Nghĩa không khác gì so với những lãnh đạo bình thường, tửu sắc tài vận quấn thân, không thể nào mạnh hơn một chàng trai trẻ trung và đầy sức sống như anh ta.
Huống hồ gì anh ta còn có vũ khí, sự việc lại xảy ra đột ngột, chắc chắn có thể thành công.
Đáng tiếc là không như mong đợi.
Không đợi đến lúc anh ta đâm Giang Nghĩa, chân Giang Nghĩa đã có hành động trước.
Đi sau mà tới trước.
Giang Nghĩa đá một đá vào ngực Tiết Hải Vinh, một đá đó sức lực mạnh mẽ đá vào ngực giống như nện một cái búa lớn, vừa nặng lại vừa mạnh.
Rầm.
Tiết Hải Vinh ngã cái rầm xuống đất, gần như bất tỉnh nhân sự.