Hế thống rất ít có động tĩnh kia, lần này lại điên cuồng cập nhật.
Tô Tuyết Nhi không khỏi có chút bất ngờ, đọc từng dòng:
[Tình huống khẩn cấp!] [Tình huống khẩn cấp!] [Người gia tải Trật Tự cuối cùng đã chết rồi.] [Quái vật của Vực Sâu Vĩnh Hằng, sứ giả của Hỗn Loạn, phân thân của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả sắp tới khu Tranh Bá tìm kiếm tung tích của ngươi.] [Nó sẽ giết ngươi.] [Tô Tuyết Nhi, ngươi phải lập tức bỏ chạy!]Tô Tuyết Nhi đọc những lời nhắc nhở này, trong lòng liền giật mình.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả là nhân vật gì, với tư cách là người quản lý của thần điện, trong lòng cô hoặc ít hoặc nhiều đã biết trước.
“Tại sao nó lại muốn tìm ta?” Tô Tuyết Nhi không nhịn được liền hỏi.
[Bởi vì sinh tử tồn vong của một tỉ thế giới đều buộc trên người ngươi và một người khác, nếu như các người rơi vào trong tay của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, tất cả thế giới đều sẽ diệt vong.]Chữ nhỏ màu máu tiếp tục phát ra nhắc nhở:
[Tô Tuyết Nhi, ngươi phải tìm một nơi để ẩn núp, cho đến khi người còn lại dựa vào chỉ dẫn của ta, sau cùng tìm được ngươi.]“Tìm được ta? Sau đó thì sao?”
[Ta sẽ thật sự thức tỉnh, ta sẽ đưa các ngươi đi tìm một người đã trở về từ thời Thượng Cổ. Đó là một người đàn ông duy nhất có tư cách được xưng là Ma vương trong chín trăm triệu tầng thế giới.] [Chỉ trên người hắn mới có hy vọng cuối cùng chống lại Hỗn Loạn.]Tô Tuyết Nhi cau mày nói: “Rối loạn quá, ta không biết ngươi đang nói gì nữa. Cho dù mọi thứ ngươi nói đều là thật, ta cũng sẽ không…”
Cô đột nhiên ngậm chặt miệng.
Bởi vì chữ nhỏ màu máu đã quét ra một dòng cuối cùng:
[Người đàn ông đó tên là Cố Thanh Sơn.]…
Bên kia.
Trên con đường bí mật đi đến khu Kỳ Dị.
Thuyền bay cổ thụ Kinh Cức đang bay rất nhanh.
Thời gian đã qua được mấy ngày, còn một ngày nữa thì sẽ đến vương quốc Kinh Cức.
Cố Thanh Sơn đang tán gẫu với Laura và Lâm trên phi thuyền.
“Laura, anh đã từng nhờ cổ thụ truyền tin tức cho em, em nhận được chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nhận được rồi.” Laura cười nói ngọt ngào.
Cô bé lấy ra hai đồng xu, đặt vào trong tay hắn.
Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống nhìn.
Hai đồng xu này chia ra là “Trật Tự Ma Vương” và “Cổ Thụ Kinh Cức.”
Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi, Laura đã thu thập được hai đồng xu, đây đúng là…
“Thật sự nằm ngoài dự đoán của anh, làm thế nào mà em tìm được hai đông xu này?”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
“Em hứa hẹn vài thế giới chất đầy kho báu, sau đó đồng xu Cổ Thụ Kinh Cức được người ta dùng hai tay đưa đến trước mặt.”
“Đồng xu còn lại thì sao?”
“Đồng xu Trật Tự Ma Vương kia thì phiền phức một chút, em phải điều động rất nhiều thợ săn tiền thưởng đi vào khu Luân Hãm, cuối cùng tìm được nó trong một đống phế tích.”
“Như vậy chẳng phải đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc của em hay sao?”
“Hả, không sao, thật ra thì cũng chỉ tốn một chút thôi.”
Cố Thanh Sơn và Lâm liếc nhau, nhìn ra ý tứ trong mắt của đối phương.
Có lẽ ngoại trừ Laura, thần linh cũng không thể làm được việc này nhanh như vậy.
Lúc này đột nhiên có một chiếc lá xanh tươi xuất hiện, rơi vào trong tay Laura.
Cô bé vừa nhìn thấy, sắc mặt liền biến đổi, thì thầm:
“Đã có kết quả rồi. Trong chiến dịch cuối cùng, Trật Tự Ma Vương bị Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả giải quyết. Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả rời khỏi khu Luân Hãm, đang tiến tới khu Tranh Bá.”
Cô bé chạy tới khoang thuyền, miệng nói: “Chúng ta phải rời khỏi không gian này bằng tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng về khu Kỳ Dị. Chị Lâm, sức lực của em không đủ, xin chị hãy giúp em cầm lái.”
Lâm lên tiếng đi theo.
Trên boong thuyền chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đang muốn làm gì?
Không phải nó điên rồi chứ?
Thế nhưng nhìn hành động của nó dường như có mục đích.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn.
Hiện giờ nghĩ đến việc khác cũng vô dụng, việc quan trọng nhất chính là khiến cho sức mạnh của bản thân không ngừng tăng cường.
Hắn nhìn về phía chiếc nhẫn.
Hổ phách nguyên chất và trong suốt khảm trên mặt nhẫn.
Trong khối ngọc phách mê người này không có sinh vật cổ đại nào bị phong ấn.
Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, trong khối ngọc phách có chút ánh sáng yếu ớt.
Cố Thanh Sơn cẩn thận ngắm nhìn chiếc nhẫn hổ phách, nhớ tới lời đối thoại giữa tinh linh Thời Không và mình lúc trước.
“Hai mắt của con ẩn chứa tất cả chân ý kiếm thuật của con. Ta đã suy nghĩ một chút, cảm thấy có một loại sức mạnh rất phù hợp với con.”
“Sức mạnh mà ngài nói là gì?”
“Dùng lời nói của tu hành giả các con, thì loại sức mạnh này được gọi là thần thông. Khi con đạt được cảnh giới kế tiếp, chiếc nhẫn này sẽ đưa con đến di hài của thế giới song song. Ở nơi đó, con sẽ đạt được sức mạnh mà ta nói tới.”
“… Cảm ơn sự hào phóng của ngài.”
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, đưa tay bóp nát hổ phách.
Một ánh sao xuất hiện trong hổ phách, hình thành dáng vẻ của tinh linh Thời Không trong không trung.
Tinh linh Thời Không cười nói với Cố Thanh Sơn: “Lại gặp mặt rồi, cậu nhóc được ta che giấu bí mật thân phận.”