Khi Cố Thành Trung nhìn thấy bà chủ, đồng tử lập tức co rút lại, lập tức dừng xe lại, quay người xuống xe.
“Ai da”
Khi Tạ Quế Anh nhảy qua lan can, không cẩn thận bị trẹo chân.
“Cô không sao chứ?”
Cố Thành Trung nhíu mày, giơ ta qua.
Tạ Quế Anh nhanh chóng nắm lấy, đây coi như là lần đầu tiên nắm tay anh.
Bàn tay anh rất to, lòng bàn tay ấm dày, có một loại cảm giác an toàn không thể nói rõ được.
Đây chính là người đàn ông mà cô ta nhìn trúng, thật sự xuất sắc.
“Hình như tôi bị treo chân rồi, nhưng không sao, bà chủ quan trọng hơn, nhanh chóng qua đó đi.”
Cô ta trước giờ luôn đóng kịch rất giỏi.
Cú ngã vừa rồi cũng không phải là giả, là thật sự bị trẹo chân, nhưng cô ta khống chế được lực, không có nghiêm trọng như vậy, cho dù có giãm chân xuống đất như vậy vẫn đau kinh khủng.
Cô ra khó nhọc đi đến tảng đá ven biển, bà chủ ngồi trên tảng đá gần biển, nhìn về phía xa.
Bà ta nghe thấy động tĩnh phía sau, lúc này mới mờ mịt quay người lại, ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Mẹ, ở đó rất nguy hiểm, mẹ quay lại đây, con đưa mẹ về nhà”
“Nhà… tôi không có nhà, Chí Thanh không cần tôi, Phó Minh Nam hành hạ tôi. Tôi không muốn đứa trẻ này. Tại sao tôi còn sống chứ? Tôi nên chết đi”
Bà ta lẩm bẩm, mất lý trí.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy, trái tìm run rẩy.
“Mẹ, mẹ đã trở lại rồi, mẹ rất an toàn. Con và anh đều bảo vệ tốt cho mẹ. Mẹ đứng ở đó đứng động đậy, con lập tức qua đấy”
“Bà chủ, bà còn nhận ra tôi không, tôi là Tạ Quế Anh đây”
“Quế Anh”
Bà ta không nhìn Cố Thành Trung, mà lại nhìn thẳng vào Tạ Quế Anh, trong mắt đang giấy dụa gì đó.