Giang Nghĩa mỉm cười đặt tấm danh thiếp trước mặt anh ta, từ tốn nói: “Cảm ơn anh đã chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình với tôi, nếu không thì tôi thật sự không có cách nào đuổi việc hai ba con các anh.”
Tiết Hải Vinh run rẩy cả người.
Rốt cuộc bây giờ anh ta cũng đã biết là mình đắc tội với ai.
Người ta thường nói không thể nhìn mặt mặt bắt hình dong, nước biển không thể đo bằng nắm tay, ai có thể ngờ rằng người bạn trai không đáng chú ý mà Tô Nhàn dẫn đến lại là giám đốc thu mua của Star Jewelry?
Anh ta nhớ ra rồi, nhớ đến cái tên Giang Nghĩa này.
Mấy ngày trước, Star Jewelry có một sự kiện gây chấn động toàn ngành trang sức… phát trực tiếp cắt đá thô.
Một trăm viên đá thô, mỗi một viên đều trúng “giải thưởng lớn”, làm cho các cửa hàng trang sức khác đều phải đặc biệt chú ý đến vị giám đốc thu mua vừa mới nhận chức của Star Jewelry.
Mà người đứng sau tất cả những chuyện này, hoặc nói là công thần lớn nhất, chính là người đàn ông đang ngồi đối diện với Tiết Hải Vinh… Giang Nghĩa.
“Anh chính là Giang Nghĩa?”
Tiết Hải Vinh rất hối hận tại sao mình lại tự cao tự đại như thế, trước khi không biết rõ thân phận của đối phương, thậm chí trong tình huống không biết rõ tên của đối phương mà liền phỏng đoán cho rằng đối phương là một tên nghèo kiết xác.
Thật ra thì chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ là biết ngay, một người phụ nữ ưu tú như là Tô Nhàn làm sao có khả năng hẹn hò với một tên nhà nghèo chứ.
Tiết Hải Vinh hối hận không thôi.
Nhớ đến những lời mà anh ta vừa mới nói với Giang Nghĩa, mình giống như là kẻ ngốc.
Ba anh ta chẳng qua chỉ là cửa hàng trưởng của chi nhánh, về sau cùng lắm cũng chỉ được phân đến phân bộ trung tâm làm một lãnh đạo nhỏ, ở trước mặt Giang Nghĩa, nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, có cái gì để đắc ý chứ.
Anh ta còn muốn dùng hai chữ Star Jewelry để dọa sợ Giang Nghĩa, ha ha, trên thực tế anh ta mới là người bị đàn áp.