– Lần này cứ tiện nghi cho hắn! Khúc Trường Phong nghiến răng căm hận lẩm bẩm, tung một quyền đập vào bên cạnh ao, thần sắc dữ tợn.
Những người khác đều không dám tùy ý lên tiếng, một hồi lâu, mới than một tiếng rồi từ trong ao đứng lên, đi ra khỏi ao.
Nhìn một ao Linh dịch kia, vẻ mặt mọi người đều có chút mất hết hứng thú.
Nếu là ở thời điểm khác, ở địa phương khác, gặp được một ao Linh dịch như vậy, khẳng định mọi người sẽ mừng rỡ như điên. Dù sao những thứ Linh dịch này cũng là bảo vật khó gặp, nó đã trải qua vô số năm mới có thể sinh ra, so với thánh tinh thượng phẩm tăng lên cho võ giả còn lớn hơn, bất kể là dùng để tu luyện, hay dùng để khôi phục, đều rất tốt.
Nhưng sau khi thấy được hiệu quả thần kỳ của Tẩy Hồn Thần Thủy, đương nhiên Linh dịch lại không tính vào đâu, dù sao nó chỉ là vật còn thừa lại đã mất đi hiệu quả tẩy hồn.
Ngay cả như thế, bảo bối đặt ở trước mắt không thu lấy cũng không hợp lý, chỉ là tâm tình của mọi người có chút vi diệu khó có thể nói thành lời.
– Khúc thiếu, ngài nhìn xem linh dịch này nên phân phối như thế nào! Mỹ phụ thật dè chừng nhìn Khúc Trường Phong, trưng cầu ý kiến của hắn, trên gương mặt xinh đẹp mị hoặc còn treo một tia ý tự giễu:
– Gia tộc chúng ta nhỏ nghiệp nhỏ, cũng không giống vị kia, ngay cả một ao Linh dịch thế này cũng không coi vào đâu, những Linh dịch này đối với chúng ta, cũng là đồ tốt!
– Đúng vậy Khúc thiếu, cái này ngài nói sao, mọi người đều nghe vậy, người nào dám không nghe, chúng ta cùng nhau ra tay giết đi! Lúc này có võ giả thuộc thế lực có quan hệ không tệ với Chiến Thiên Minh phụ họa tỏ thái độ. Vừa rồi lúc phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, Khúc Trường Phong chiếu cố hắn một chút, tuy rằng phương án phân phối kia đã thành trò cười, nhưng lúc này cũng là thời khắc hắn biểu lộ lòng trung thành.
Nghe lời này, Khúc Trường Phong tức giận nói: – Nếu như vậy, linh dịch này, Chiến Thiên Minh ta lấy một nửa!
Lửa giận của hắn cũng không có vì mọi người coi trọng mà biến mất, chỉ vừa nghĩ tới chỗ tốt lớn lao của Tẩy Hồn Thần Thủy này mình không có thu được bao nhiêu, trong lòng Khúc Trường Phong liền oán hận khó tiêu.
Mọi người vừa nghe hắn nói, tất cả đều hơi biến sắc, có người nhanh mồm nhanh miệng, thấp giọng lẩm bẩm: – Trước không phải nói là một phần tư sao?
– Thế nào, ngươi có ý kiến à? Khúc Trường Phong mắt lạnh nhìn lại hướng người nói chuyện kia, sâu trong mắt hắn lấp lóe sát khí có thể thấy rõ ràng.
– Khúc thiếu hiểu lầm rồi, sư đệ này của tại hạ chỉ là không biết cách nói chuyện, sao dám có ý kiến gì? Khúc thiếu đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với người kém hiểu biết như hắn! Lập tức có một nam nhân ăn mặc kiểu nho sinh đứng ra, vẻ mặt dè chừng nhìn Khúc Trường Phong nói, lại quay nhìn người nói chuyện kia quát: – Không biết nói chuyện thì ngậm miệng, không ai nói ngươi là người câm đâu… còn không biết nói xin lỗi Khúc thiếu!
Ai cũng biết Khúc Trường Phong lúc này là không thể trêu chọc, hắn rõ ràng ôm một bụng tức giận, đang tìm cớ để phát tiết, chỉ có kẻ ngốc mới chạm vào hắn.
Nếu người mặc kiểu nho sinh kia không thay sư đệ mình giải vây một phen, Khúc Trường Phong nhất định sẽ đại khai sát giới, hiện tại đối phương có thể từ bỏ ý đồ hay không, hắn cũng không biết, chỉ cầu Khúc Trường Phong không cần phát tiết cơn tức giận đến trên đầu sư đệ của mình mới tốt.
Người nói chuyện trước đó hình như cũng thức thời, biết mình có chút miệng lưỡi nói không đúng lúc, vội vàng đứng ra, vô cùng cung kính nói lời xin lỗi.
Khúc Trường Phong hừ lạnh nói: – Chỉ một lần này thôi, lần sau còn dám nhiều lời, ta lập tức lấy tính mệnh của ngươi! Lấy một nửa Linh dịch thì thế nào? Bản thiếu cho dù độc chiếm nơi này, các ngươi lại dám có câu oán hận gì sao?
– Không dám không dám! Mọi người rối rít gật đầu, mặt đầy vẻ lúng túng.
Chỗ tốt lớn nhất đã bị nam nhân lạnh lùng kia lấy đi, nếu Khúc Trường Phong thật muốn độc chiếm chỗ này, thì lần này đúng là bọn họ không có thu hoạch bao nhiêu.
– Đi lấy đi! Khúc Trường Phong ra lệnh cho một tên đồng môn ở bên cạnh, người kia lập tức đi ra phía trước, lấy Linh dịch.
Mọi người đều đứng ở một bên lẳng lặng chờ, mong đợi Khúc Trường Phong nói lời giữ lời, chỉ lấy đi một nửa.
Mà Khúc Trường Phong bỗng nhiên dời ánh mắt nhìn về phía Dương Khai, trong mắt một mảnh lạnh giá.
Trong nháy mắt ánh mắt của hắn nhìn tới, Dương Khai đã biết ngay hắn muốn làm gì.
Người này đúng là muốn tìm cơ hội phát tiết lửa giận trong lòng đây! Người khác đều là đi chung nhóm mấy người, thế lực sau lưng không yếu, hắn không tiện ra tay, ngược lại để mắt tới mình một người cô độc, không có lai lịch.
Dương Khai nhìn hắn toét miệng cười, nhưng thân hình bật lui về phía sau, thoáng cái liền thoát ra ngoài thạch thất.
Dương Khai cũng không muốn dây dưa với người này, tuy rằng không sợ hắn, nhưng nếu lỡ tay đánh chết hắn, chỉ sẽ trêu chọc tới Chiến Thiên Minh. Mà chỗ này có mặt nhiều người như vậy, trừ phi giết hết toàn bộ, nếu không nhất định sẽ để lộ tin tức.
Hiện tại Dương Khai còn không muốn đối mặt với con quái vật khổng lồ Chiến Thiên Minh này.
Mà Khúc Trường Phong dù sao thực lực cũng không tệ, Dương Khai đoán chừng trong thời gian ngắn chỉ sợ mình không giết được hắn, chỉ riêng bí bảo Hư cấp thượng phẩm trước đó hắn dùng kia, uy năng đã không tầm thường.
Linh dịch không cần cũng không sao, vật này chỉ là tốt hơn một chút so với thánh tinh thượng phẩm, cũng không tính là thiên địa chí bảo, cho nên Dương Khai quyết định thật nhanh liền rời đi, một chút lưu luyến cũng không có.
– Coi như ngươi chạy nhanh! Khúc Trường Phong hơi lộ vẻ sửng sốt, dường như không nghĩ tới động tác của Dương Khai nhanh chóng như thế, hắn cũng không có đuổi theo ra ngoài, chỉ lộ vẻ tức giận quát to một tiếng.
Một ao Linh dịch thoạt nhìn rất nhiều, nhưng bị tám thế lực ở đây phân chia, rất nhanh đã nhìn thấy đáy.
Đáy ao tích góp một chút kết tinh màu trắng ngà, cũng bị bọn họ nạo vét sạch sẽ, tiếp đó lục tìm trong thạch thất này một phen, xác định không có bất kỳ chỗ tốt gì, lúc này mọi người mới lần lượt đi ra ngoài thạch thất, trên mặt mỗi nguời đều có chút lưu luyến.
Đến bên ngoài, mọi người rối rít cáo từ Khúc Trường Phong, rồi bay đi các phương hướng khác nhau.
Sau một nén nhang, cách động thạch nhũ chừng mười dặm, trong một khe núi, một nhóm ba người ngừng lại. Ba người này chính là một nhóm ít người nhất trong tám thế lực trước đó ở trong thạch thất.
Ba người có hai người là Thánh Vương tam tầng cảnh, một người Thánh Vương lưỡng tầng cảnh.
Thời khắc này, Thánh Vương lưỡng tầng cảnh kia đang hùng hùng hổ hổ mắng chửi Khúc Trường Phong kia mãnh liệt bá đạo, lúc trước khi phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, bọn họ bị chia số định mức là ít nhất, rồi khi phân phối Linh dịch, bọn họ chiếm được cũng là ít nhất… nguyên nhân không gì khác, bởi vì nhân số bọn họ ít nhất…