Thấy Thương Hình nhìn chăm chú, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc.
Sở Linh Ngọc hiểu ý, búng tay, một tia thần quang bay ra hoá thành một lớp bảo vệ hư ảo, ngăn cách Địa Cung với thế giới bên ngoài.
Mà Diệp Thành đã đi vòng qua Thương Hình, lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi đẩy khí nguyên dồi dào vào đó.
Mặc dù Thương Hình không phát hiện, nhưng Tiêu Phong đang bị phong ấn, không thể di chuyển ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng, ông ta không hiểu điện phó và hộ vệ của điện phó phân điện muốn làm gì.
“Hay! Hay lắm!”
Thương Hình nhìn rồi bất giác thầm khen ngợi, sự thần kỳ của Đại La Thần Đỉnh đã thu hút mọi sự chú ý của ông ta.
Chính là lúc này, hành động!
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, hắn chợt vung roi lên.
Hửm?
Cảm nhận được sau lưng có làn gió lạnh thổi tới, Thương Hình lập tức phản ứng kịp, xoay người lại ngay, nhưng chào đón ông ta là một cây roi sắt từ trên cao giáng xuống.
Vút!
Ở khoảng cách ngắn như vậy, Thương Hình không có thời gian phản ứng, đỉnh đầu bị quật một roi thật mạnh.
Hự!
Dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng Thương Hình cũng bị quật đau đớn, thần hải rung lên.
“Trịnh Liêu, ngươi dám tính kế hãm hại ta”, sau một lúc ngớ người, Thương Hình nổi trận lôi đình, nhưng chào đón ông ta lại là một roi nữa, sau một roi này, Diệp Thành lấy đủ sức, quật liên tiếp hơn chục roi.