“Sau này anh ta sống rất tốt, mỗi lần ăn uống đều có người chăm sóc”
“Vậy cũng rất được”
“Ừ, dù sao nằm trên giường bệnh, bị tàn tật khắp nơi, không thể rời khỏi người chăm sóc”
Lạch cạch.
Dao nĩa rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Ngay lúc đó, trái tim cô ta cũng phát lạnh.
“Có người chết vì nói quá nhiều”
William không khách sáo nói.
Anh ta nhớ rất rõ, cô nhóc này rất biết nói.
“Hiểu, tôi hiểu rồi”
Chân chó Kỷ Nguyệt Trâm nói, bịt chặt miệng mình lại, sợ rằng mình chết cũng không biết tại sao mình lại chết.
Ngay sau đó, bữa trưa của bọn họ được dọn lên, Kỷ Nguyệt Trâm không dám nói một lời nào, chỉ muốn ăn nhanh cho xong, và rời đi.
“Tối hôm đó..”
Đang ăn ngon, William lên tiếng.
Cô ta không dám nói, mở to mắt, vô tội nhìn anh ta.
“Có phải cô đối với người bên cạnh cũng như thế không?”
“Chửi người sao?”
“Không phải, là cái khác”
“Cưỡng hôn sao?”
“ừ”
“Không có, anh là người đầu tiên đấy”
“Lần đầu tiên cưỡng hôn, hay là nụ hôn đầu tiên” Khi hỏi câu này, tim William không khỏi thắt lại cổ họng, đến cả chính anh ta cũng không thể giải thích, sao anh ta lại căng thẳng như vậy.
“Đều là lần đầu tiên cả.”
Cô ta là một đứa trẻ thành thực, trả lời thật lòng.