“Cho nên, anh đừng có đánh chủ ý vào Nhàn nữa.”
“Trên đời này ở đâu mà không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa cơ chứ, anh nói có đúng không?”
Lời nói này quả thật có đạo lý, nhưng mà giọng điệu quá ôn hòa, căn bản không giống như lời mà một người bạn trai nên nói, ngược lại giống như là đang bàn dự án với khách hàng.
Ai mà có thể nghĩ rằng đây là bạn trai của Tô Nhàn?
Mặc dù là giả, nhưng có phải là diễn quá mực thờ ơ rồi không, trong tình huống bình thường có một người đàn ông muốn cướp bạn gái của bạn, không phải là bạn nên biểu hiện kích động một chút à?
Thật ra thì cũng không nên trách Giang Nghĩa.
Dù sao Giang Nghĩa và Tiết Hải Vinh không thù không oán, huống hồ gì thông qua cuộc trò chuyện lúc nãy, Giang Nghĩa cũng được xem như là “đồng nghiệp” của Tiết Hải Vinh, tất cả mọi người đều là người của Star Jewelry.
Cho nên đối với Tiết Hải Vinh, Giang Nghĩa không thể sinh ra hận ý, đương nhiên nói chuyện cũng không cần phải ác mồm ác miệng.
Nhưng mà…
Thiện ý của Giang Nghĩa rơi vào trong mắt Tiết Hải Vinh thì lại trở thành danh từ yếu đuối.
Người ta đã chỉ mặc gọi tên thẳng thừng muốn cướp bạn gái của anh, anh lại còn ở đây giao lưu lịch sự với người ta, loại đàn ông này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: yếu đuối.
Cho dù là Võ Đại Lang thì cũng sẽ tức giận cầm lấy đòn gánh đánh một trận sau khi phát hiện mối quan hệ vụng trộm của Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên.
Giang Nghĩa này sao có thể yếu đuối như thế, vô dụng như thế.
Tiết Hải Vinh vốn đã xem thường Giang Nghĩa, bây giờ lại càng xem thường hơn, nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy Giang Nghĩa là tên vô dụng không làm được gì, Tô Nhàn là một cô gái tốt lại rơi vào trong tay anh, quả thật là uổng phí.
Cũng không biết có phải là mắt Tô Nhàn bị mù rồi không, tại sao lại coi trọng một thằng ranh vô dụng như Giang Nghĩa chứ.
Tiết Hải Vinh cười cười.