Nhưng mà ngàn vạn lần không ngờ rằng cái tên nhà quê không có sức hút này lại là bạn trai của Tô Nhàn.
Trên thế giới này, nào có ai mang bạn trai đến xem mắt chứ?
Có bạn trai còn đến xem mắt cái rắm gì!
Tiết Hải Vinh cảm thấy mình bị đùa bỡn, lửa giận bùng cháy trong lòng, vừa định muốn bộc phát, nhưng mà vẫn ép xuống.
Không được, không thể nổi giận.
Mặc dù Tô Nhàn đã có bạn trai, nhưng dù sao đó chỉ là bạn trai chứ không phải là chồng.
Có một câu nói rất hay, không có góc tường nào mà đào không bật.
Hơn nữa, Tô Nhàn đã đồng ý đến đây xem mắt, vậy đã nói rõ chắc chắn Tô Nhàn không hoàn toàn hài lòng đối với người bạn trai này, nếu không thì căn bản sẽ không đến đây.
Quan trọng nhất chính là Tô Nhàn thật sự xinh đẹp, còn có hơi thở thanh xuân, Tiết Hải Vinh không nỡ buông tay như thế.
Anh ta thở phào một hơi rồi cười nói: “Có một câu nói rất hay, không sợ không biết, chỉ sợ so sánh. Cô Tô, một cô gái xinh đẹp động lòng người như cô đây, có nhiều người theo đuổi là một chuyện vô cùng bình thường.”
“Cô có bạn trai cũng không sao hết, tôi hoàn toàn chấp nhận.”
“Nhưng mà tôi sẽ không bởi vì vậy mà từ bỏ, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi cô, tôi tin tưởng mình có thể dùng tình cảm chân thành của mình làm cô rung động.”
Thay đổi chủ đề, Tiết Hải Vinh khinh thường nhìn Giang Nghĩa: “Tôi cũng tin là giữa tôi và anh đây, cô Tô chắc chắn sẽ đưa ra một lựa chọn chính xác.”
Trong mắt Tiết Hải Vinh, Giang Nghĩa là một tên nhà quê cao lớn thô kệt.
Bàn về tướng mạo, bàn về gia cảnh, làm sao Giang Nghĩa có thể thắng anh ta.