Ma Long nói: “Bởi vì muốn tranh đoạt một món bảo vật.”
“Bảo vật gì?”
“Chính là khẩu súng trong tay tên kia.”
“Là cái thứ màu đen ấy à?”
“Vâng, đó là một khẩu súng lục không tệ, đáng tiếc còn chưa sửa xong, nếu không uy lực không tệ.” Ma Long giải thích.
Người nọ nghe xong lập tức vươn tay quào lên không trung.
Súng lục màu đen trực tiếp xuất hiện trong tay hắn.
“Đồ vật như vậy mà cũng coi là bảo vật?”
Hắn ta nhìn kỹ súng lục màu đen, hơi tò mò và thận trọng.
Lúc này hai người trên bầu trời kia phát hiện súng trong tay biến mất, nhìn khắp nơi, lập tức phát hiện phương hướng của khẩu súng.
“Tên trộm chết tiệt!”
“Không muốn sống nữa à!”
Hai người giận dữ, cùng nhau lao xuống phía dưới.
Người nọ vừa thấy phản ứng của hai người, lúc này mới gật đầu nói: “Xem ra đúng là một vật báu.”
Hắn ta vung tay, ném khẩu súng lên trời.
Hai người kia quay lại muốn tranh đoạt khẩu súng.
… Nhưng ngay khi bọn họ quay người rời đi, đều tung một đòn công kích về phía người nọ.
Có lẽ là vì muốn thử, có lẽ chỉ là vì tiện tay.
Tóm lại…
Oành!
Tiếng nổ ầm trời vang lên.
Hơn phân nửa quảng trường bị đánh nổ tung, vô số sinh mệnh chết ngay lập tức.
Người nọ và Ma Long lơ lửng trên phần mặt đất tan nát, lông tóc không tổn hại gì.
“Bọn họ muốn giết ta đấy à?” Người kia hỏi.
“Đúng vậy, các hạ.” Ma Long cung kính đáp.
“Không phải ta đã trả đồ vật lại cho bọn họ rồi à?”
“Nhưng bọn họ vẫn rất giận dữ.”
“Giận dữ là có thể giết người?”
“Đương nhiên không được, nhưng bọn họ là cường giả cấp Bá Chủ, cho nên cũng không quan tâm người khác thấy họ thế nào.”
“Bởi vì không cần để ý người khác thấy thế nào là có thể không tuân thủ quy củ?”
“Đúng vậy, các hạ, bọn họ nghĩ như vậy đấy.”
Người nọ suy tư một chút, vươn tay quơ vào khoảng không.
Hai thân hình trực tiếp rơi xuống đất, phát ra một tiếng động thật lớn.
Bụi mù tan ra.
Hai vị bá chủ bị sức mạnh vô hình giam cầm trên mặt đất, dùng hết tất cả sức mạnh cũng không thể nhúc nhích được.
Bọn họ thế mới biết mình đụng phải cường giả thật sự.
“Ngài… Ngài là vị nào?”
“Tha mạng! Tha mạng!”
Bọn họ lớn tiếng kêu la.
Người nọ không nói gì, chỉ là ánh mắt dừng lại trên người hai gã bá chủ.
Chỉ thấy hai hư ảnh từ thân hình của bọn họ bay ra, dừng trên tay người nọ.
“Linh hồn thấp kém, không có chút giá trị.”
Người nọ thoáng nhìn qua, khinh thường nói.
Hắn ta tùy tay ném hai linh hồn ra ngoài.
Ma Long vội vàng thu hai linh hồn lại, cười hùa: “Sinh mệnh hèn mọn mà yếu ớt như thế lại dám ra tay với vương giả vực sâu trong truyền thuyết. Ngu muội và tự cho mình là đúng như thế thật sự khiến người ta cực kỳ khinh bỉ.”
Người nọ nghe xong lời này mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Mạnh hơn người khác là đi tùy ý giết chóc, gặp được người mạnh hơn không thể địch lại thì vội vàng cầu xin tha thứ. Một chút kiến thức và quy củ cơ bản nhất cũng không có, loại hành vi buồn cười này ở bên trong Vực Sâu cũng là hèn mọn nhất, sẽ không thể nào tiến hóa nổi.”
“Vì sao lại như vậy, các hạ?” Ma Long Vực Sâu cung kính hỏi.
Đối phương là một trong những tồn tại mạnh nhất trong Vực Sâu, trong lời vừa nói đã đề cập đến bí mật chân chính của vực Sâu, cho nên Ma Long vội vàng nhân cơ hội hỏi một câu.
“Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Dù sao ngươi đi theo ta, phải hiểu chuyện một chút.”
“Đúng vậy, các hạ, ta vô cùng cảm kích sự hào phóng của ngài, xin ngài hãy ban cho ta tri thức về Vực Sâu.”
Người nọ nói: “Linh hồn quá thấp kém không thể khiến cho Vực Sâu chú ý. Mà ở bên trong Vực Sâu, chỉ có sinh mệnh thật sự được Vực Sâu coi trọng mới có thể có được cơ hội tiến hóa.”
Ma Long trầm tư một lát, nhụt chí nói: “Các hạ, hình như ta không được Vực Sâu coi trọng bao giờ.”
Người nọ đột nhiên cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha, vậy ngươi phải cố gắng hơn nữa.”
“Dù sao…”
“Rất nhanh thôi, Vực Sâu Vĩnh Hằng sẽ hoàn toàn dung hợp với chín trăm triệu tầng thế giới. Đây là con đường ra duy nhất trước sự xâm nhập của tận thế ở thế giới song song.”
“Thời đại mới… sắp tới rồi!”
………….
Gió của hư không vô tận thổi không ngừng.
Thuyền bay cổ thụ Kinh Cức dọc theo một đường hầm hư không bí ẩn, bay không biết mệt mỏi trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
“Chúng ta đã bay được hai ngày hai đêm rồi, còn bao lâu nữa thì đến vương quốc Kinh Cức?” Lâm hỏi.
“Qua năm ngày nữa thì đến.” Laura nói.
“Lâu vậy á! Sao không dùng truyền tống khoảng cách xa?” Lâm không hiểu hỏi.
“Em lặn lội qua từng thế giới để đến tìm mọi người, truyền tống cự ly xa đã không thể sử dụng được nữa rồi.”
Laura vừa nói vừa chỉ ra phía ngoài của thuyền buồm bằng gỗ.
Lâm quay đầu nhìn, chỉ thấy trong khắp dòng chảy thời không hỗn loạn, các loại sinh mệnh kỳ kỳ quái quái xuất hiện mỗi lúc một nhiều.