Trong nháy mắt ngọn đèn sáng lên, Trương Thác theo bản năng nhắm hai mắt lại, đồng thời còn nín thở ngưng thần cẩn thận cảm nhận động tĩnh được truyền tới qua không khí ở xung quanh.
“Nhãi con, tính cảnh giác khá đấy, nếu là ở thời điểm của tôi ấy mà thì cũng có thể xếp vào loại tốt trong giới trẻ đấy”
Âm thanh trêu tức ở phía sau Trương Thác lại vang lên.
Trương Thác đột nhiên trợn mắt phát hiện bóng dáng vốn tựa vào khối sắt kia đã biến mất không thấy đâu, anh mạnh mẽ quay người lại lại thấy người này đã đứng đẳng sau mình rồi.
Đây là một người đàn ông tầm hơn sáu mươi tuổi nhưng mà giọng của hắn lại chẳng khớp với vẻ ngoài của hẳn chút nào, trong âm thanh lại không có sự trầm ổn mà đáng lẽ tuổi này nên có mà ngược lại còn mang theo một loại cảm giác nhanh nhẹn, gương mặt hắn có nét người Trung, quần áo lại là mặc bộ trang phục kiểu dáng Maison d’Orléans của nước.
Pháp trăm năm về trước, trải một kiểu đầu hất ngược về sau, còn để bộ râu quai nón, dây xích sắt buộc chặt ở chân kia cũng không biết đã bị hắn lấy xuống từ bao giờ.
Lúc nhìn thấy người này xuất hiện ở sau lưng mình, Trương Thác vẫn luôn căng thẳng, dần dần thả lỏng hơn, nhìn thấy tốc độ mà đối phương thể hiện thì nếu như gã thật sự muốn giết mình vậy chỉ sợ là chính mình chẳng thể phản kháng.
Trương Thác liếc nhìn đánh giá khắp nơi, lúc này anh mới nhìn thấy mình đang ở giữa một căn phòng, một dụng cụ ở trong phòng này đều mang theo phong cách của hơn trăm năm về trước, điều này khiến cho Trương Thác có cảm giác bị ảo giác mình đang ở thế kỷ mười tám vậy.
“Làm sao, cảm thấy bất ngờ à?” Người đàn ông hơi thấp nhìn Trương Thác, nói: “Tuy rằng bọn tôi ở trong nhà giam nhưng mà vẫn muốn hưởng thụ cuộc sống, thế nào, nhìn đồ nhà tôi này, mấy đồ nhà Nguyễn để ở chỗ chúng tôi cũng hơn cả mấy thứ mà để cho đám người nước ngoài kia quản lý, để cho người ta ngắm nghía, chạm cũng không thể chạm, hiện giờ ông đây muốn nằm thế nào thì nằm như thế”
Người này vừa nói xong liền nằm lên giường lớn ở trong phòng, trực tiếp dùng giày dính đầy tro bụi giãm giãm lên trên, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, tính tình này y như một đứa trẻ vậy.
Trương Thác nắm được trọng điểm trong lời nói của người này: “Chúng ta?”
Theo như lời người này nói thì mình là người đầu tiên vào địa ngục này trong vòng gần một trăm bốn mươi năm trở lại đây, vậy không phải là tuổi của gã, cũng phải hơn trăm tuổi à?
Trong lời mà gã nói, còn nói tới thời nhà Nguyễn bọn họ! Nếu như người này không phải là đang nói bừa với mình, nếu như tất cả là thật thì hai chữ “Chúng ta” trong miệng gã chẳng lẽ là còn có rất nhiều, rất nhiều lão quái vật như này sao!
Đối với người sống hơn một trăm tuổi, Trương Thác cũng không cảm thấy quá bất ngờ, có một số người biết chăm sóc sức khỏe thì đều có thể sống tới trăm tuổi, lại chẳng cần phải là cao thủ trong việc vận khí gì mà mức độ hoạt động của các chức năng trong cơ thể vẫn tốt hơn người bình thường.