“Tổng giám đốc Lý.” Tôi đã đoán được phía sau anh ta định nói gì, chỉ đành mở miệng cắt ngang, “Hôm đó anh đi, tức là đã đưa ra quyết định rồi. Sau này quan hệ giữa tôi và anh nhiều nhất chỉ là quan hệ ông chủ với nhân viên, nếu anh không chịu được việc tôi có người bầu bạn, vậy tôi sẽ độc thân cả đời.”
Bị anh ta lừa dối trêu đùa nhiều lần như vậy.
Tôi cũng không muốn dây dưa tiếp với anh ta.
Bởi vì tôi biết, như vậy, tôi sẽ lại lầm lạc trên con đường của mình, càng đi càng xa.
Lý Hào Kiệt trầm mặc rất lâu, tôi có thể cảm thấy lực trên cổ tay giảm xuống một chút.
Tôi hất tay ra rồi rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Phía trước chính là phòng bệnh của Tống Tuyết.
Lúc tôi đi vào, tâm trạng sa sút khó giấu.
“Mấy đứa lại nói gì con sao?” Tống Tuyết thấy tôi như vậy, cho rằng do mấy người Phan Ngọc.
“Bọn họ đều nghĩ là con làm.”
Tôi không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Tôi thực sự giận chính mình khi bị ảnh hưởng bởi mỗi lời nói và hành động của Lý Hào Kiệt.
Thế nhưng, bản thân lại không thể khống chế được.
Tống Tuyết ngoắc tay, bảo tôi lại ngồi bên cạnh bà rồi nắm tay tôi, an ủi: “Khanh à, con cũng đường trách bà nội, lần này bị bệnh, bà cũng có thể cảm nhận được thời gian của bản thân không còn nhiều…”
“Bà nội, bà đừng nói gở!” Lời của Tống Tuyết khiến lòng tôi căng thẳng, vội nói, “Ai mà không có bệnh này đau kia, thân thể bà khỏe mạnh, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!”
Thật ra lần này, tôi cũng không biết vì sao Tống Tuyết bị bệnh.
Tôi đoán chắc có lẽ liên quan đến chuyện của Tống Duyên Minh.
Tống Tuyết nằm trên giường, nhìn tôi rồi nở nụ cười hiền từ, sắc mặt lại có hơi thất thần.
Bà thở dài, nhẹ lắc đầu, “Bà luôn cảm thấy nhà họ Tống có lỗi với con, mặc dù bà cũng nghĩ qua, rõ ràng là sinh đôi, tại sao bệnh viện làm sai sót đến mức chỉ bế một đứa đi. Nhưng hiện tại nghĩ những thứ này cũng không có tác dụng rồi, nếu bà đi, Cẩm Dương, Phan Ngọc hay là Duyên Minh chính là người thân duy nhất của con…”
“Bà nội, bà đừng nói mấy câu không may.”
Tôi biết Tống Tuyết muốn nói gì.
Người già rồi, cảm thấy tình thân rất quan trọng.
Nhưng bà lại không biết, ba người bọn họ mới là một gia đình, còn tôi có cố gắng đến đâu cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
“Khanh, con là một đứa nhỏ khéo léo hiểu chuyện, Duyên Minh từ nhỏ bị chiều hư, Cẩm Dương và Phan Ngọc giờ còn chưa chấp nhận được con, đợi sau khi hai đứa già đi, qua năm tháng sẽ biết được con hiểu chuyện hơn Duyên Minh biết bao nhiêu.”
Tống Tuyết kéo tay tôi.
Bà nói rất chậm.
Nói đi nói lại cũng chỉ là sự kỳ vọng của người già đối với gia đình.
Nhưng tôi nghe xong, không khỏi hỏi, “Bà nội, lần này bà nội nhập viện vì chuyện của Tống Duyên Minh sao?”
Vừa hỏi xong, Tống Tuyết nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo sự kinh ngạc.
Dường như thấy bất ngờ khi tôi không biết chuyện này.
Nhưng rất nhanh lại che giấu đi, ánh mắt có phần hoảng loạn nhìn chai nước biển, “Người già rồi, cơ thể cũng già theo, không bị bệnh sao được?”
Bà cũng chỉ nói đến đây.
Về sau tôi nói thế nào Tống Tuyết cũng không tiết lộ nhiều.
Hôm nay là thứ sáu, tôi ngỏ ý hai ngày nghỉ đều đến, lúc đầu Tống Tuyết không đồng ý.
Tôi biết bà sợ Tống Cẩm Chi và Tống Cẩm Dương tới, sẽ lại xung đột với tôi.
Nhưng tôi kiên trì khiến bà chỉ đành ưng thuận.
Buổi tối lúc tôi rời đi, tôi có đến phòng làm việc của bác sĩ tăng ca và hỏi thăm bệnh tình của Tống Tuyết.
Bác sĩ nhìn tôi, đầu tiên thì có chút kinh ngạc, sau đó mới nói, “Cô và bệnh nhân giường số ba là chị em song sinh hả?”
“Phải.” Tôi gật đầu.
Bác sĩ xác nhận tôi là nguời nhà, mới kể bệnh tình của Tống Tuyết cho tôi nghe.
Tống Tuyết những năm này vì lo lắng cho Tống Thị, mệt nhọc quá độ, cơ thể và trái tim đều không tốt. Lần này nhập viện thật sự là do chuyện của Tống Duyên Minh dẫn đến, nhưng quan trọng hơn là quá trình di căn bệnh tình.
Việc lần này, có lẽ chính là giọt nước tràn ly.
Bác sĩ còn nói với tôi, tuần tới Tống Tuyết phải làm một cuộc giải phẫu nối mạch máu tim. Trước lúc đó, Tống Tuyết không thể chịu bất kỳ kích động nào.
Tôi ý thức được, mặc dù tôi không có bất kỳ phản ứng nào với việc của Tống Duyên Minh, nhưng Tống Tuyết lại là người trọng gia đình, chuyện lần này ảnh hưởng tới bà nhiều hơn những gì bà thể hiện ra mặt.
Hai ngày cuối tuần tôi đều ở bệnh viện Thánh Tâm, khó tránh khỏi việc gặp Tống Cẩm Chi và Tống Cẩm Dương. Mấy người đó đều lạnh nhạt với tôi, nhưng bởi vì không để Tống Tuyết kích động nên họ cũng chẳng gây sự.
Chiều chủ nhật, lúc tôi thu dọn đồ chuẩn bị đi thì nghe bên ngoài y tá la hét ở hành lang, “Bệnh nhân giường số ba muốn nhảy lầu!”