– Sư nương à, nàng có thể nghĩ như vậy, người cảm thấy vui nhất chính là ta.
– Nhưng là, điều này chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, ít nhất bây giờ còn chưa thể được.” Sư nương bất đắc dĩ nói.
Lăng Phong nói:
– Sư nương, chúng ta nhất định phải đối mặt với sự thật, đối mặt với nhau mà sống! Về sau mặc kệ là như thế nào, cùng Lục Thanh Phong quyết chiến là chuyện tình không sớm cũng muộn, đến lúc đó nàng nhất định phải vui vẻ mà sống, dùng sự vui vẻ đó nói cho toàn người trong thiên hạ đều biết: Rời Hoa Sơn cùng Lục Thanh Phong, nàng nguyên lai có thể sống được rất hạnh phúc!”
Sư nương ánh mắt lộ ra một tia an ủi, nói:
– Chỉ cần có ngươi, ta cảm thấy đã sống rất vui vẻ và thỏa mãn rồi. Phong nhi, ngươi cùng những người khác điểm bất đồng lớn nhất chính là không có dã tâm quá lớn, tâm tính bình thản là ưu thế lớn nhất của ngươi, đồng thời cũng là khuyết điểm lớn nhất.
Lăng Phong cười cười:
– Ta chí lớn không ở giang hồ, nhưng cũng không phải không có dã tâm. Dã tâm đích xác ta có, dã tâm lớn nhất chính là lấy được hàng trăm hàng ngàn hảo lão bà, tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, hảo hảo mà sinh con đẻ cái a!
Sư nương hờn dỗi, trách cứ nói:
– Phong nhi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Lấy tạo nghệ của ngươi hiện tại, thêm khổ luyện ba năm năm, là có thể ở giang hồ xưng hùng lập địa, thành danh lập vạn cũng không phải là việc gì khó.
Rất hiển nhiên, ở trong mắt Bạch Quân Nghi, thành danh lập vạn đối với một người nam nhân mà nói, là việc ắt không thể thiếu, đây là tiêu chí của sự thành công.
Lăng Phong nở nụ cười, nói:
– Thành danh lập vạn, dương oai giang hồ, vạn người kính ngưỡng thì thế nào? Sau trăm tuổi, còn không phải là một đống xương trắng sao? Dùng thời gian đi chém chém giết giết, còn không bằng hảo hảo hưởng thụ vui thú nhân gian.
– Sau trăm tuổi đều là một đống xương trắng!? Ta như thế nào không có nghĩ tới điều này? Chém chém giết giết, nổi danh giang hồ, kết quả còn không phải là đổi lấy một đống hư danh!” Sư nương lẩm bẩm trong miệng nói.
Lăng Phong nói:
– Sư nương, kỳ thật nghĩ thông suốt được đạo lý này, chúng ta có thể hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc nhất, cũng có thể thản nhiên mà đối mặt với hết thảy, không phải sao?
Sư nương thở dài, nói:
– Đích thực, không nghĩ nhiều năm qua cố gắng như vậy, cư nhiên bị ngươi một câu thức tỉnh …
– Hiện giờ nghĩ đến cũng không muộn…” Lăng Phong đang muốn hai tay đem sư nương ôm lấy, chỉ thấy trên mặt hồ xuất hiện một con thuyền rất lớn hướng thuyền hoa bọn họ tiến đến!
Thuyền phu đang cầm lái chợt lớn tiếng la:
– Có thuyền đến đây, tốc độ rất nhanh, Úc! Không tốt! Sắp đụng rồi…
Bỗng dưng, chỉ thấy thuyền lớn hướng thuyền hoa thoát sương mù mà ra. Chiến thuyền này thật vĩ đại, so với thuyền hoa của Lăng Phong cao gần gấp đôi, cho nên từ thuyền hoa nhìn hướng lên trên, liền giống như nhìn lên cao mà thấy một vách núi sừng sững.
Thuyền hoa nếu bị chiến thuyền như thế đâm vào, nhất định tan nát thành bảy tám mảnh nhỏ, trở thành một mảnh phế tích. Cảnh tượng như thế, làm tất cả mọi người trên thuyền hoa đều kinh hãi, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
Chỉ thấy chiến thuyền còn cách chưa đầy mươi trượng, trong thời gian ngắn thì mười trượng thật quá ít ỏi, mắt thấy sắp có thảm kịch……
Lăng Phong đang muốn dùng lực xoay chuyển tình thế trước mắt rằng chiến thuyền có nguy cơ sẽ đâm vào, lúc này mới nghe được tiếng “phừng phừng” vang dội, đó là tiếng vang của buồm lớn. Thuyền phu chính là đang thay đổi phương hướng chạy của thuyền hoa, để tránh tiến lên mà đâm thẳng vào chiến thuyền.
Thuyền phu trên thuyền hoa đã có kinh nghiệm nhiều năm lèo lái, kinh nghiệm vô cùng phong phú, con thuyền lập tức lay động, hướng một bên mà tránh đi.
Ngay tại thời điểm thuyền hoa chuyển đà toàn lực, chỉ thấy chiến thuyền đột nhiên giảm tốc độ, cũng đứng bất động ở bên cạnh thuyền hoa, hai thuyền như dính vào nhau, có thể thấy được thuyền công điều khiển chiến thuyền kỹ thuật cao siêu, không người bình thường nào có thể bằng được.
Chiến thuyền vừa mới dừng lại, chỉ nghe có một giọng nữ ôn nhu hỏi:
– Xin hỏi Hoa Sơn Lăng thiếu hiệp ở đây sao?
Sư nương ở một bên nhìn chăm chú vào chiến thuyền, sợ hãi nói:
– Là thuyền Thái Hồ Tào Bang!
Lăng Phong mi mắt khẽ giật giật, nói:
– Sư nương, nàng nhận biết được bọn họ?
Sư nương nói:
– Tứ đại thế gia đối vớiHoa Sơn ta vẫn âm thầm bất mãn, Tào Bang đại bản doanh vừa lúc ở Thái Hồ, cùng Mộ Dung thế gia có thể nói là hai đối thủ một mất một còn. Bởi vậy Tào Bang đối Hoa Sơn ta vẫn chính là đồng minh thân mật, Tào Bang bang chủ nhị phu nhân cùng ta còn là hảo tỷ muội a.
Sư nương lời còn chưa dứt, người trên chiến thuyền đã cửa sổ mở ra, bức màn được vén lên.
Trên cửa sổ hé ra một gương mặt cực kì mỹ lệ, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về phía Lăng Phong.
Lăng Phong cùng mỹ nữ kia không hẹn mà gặp, ánh mắt giao nhau cùng một chỗ. (ND: thêm một em)
Mỹ nữ kia chính mắt thấy được Lăng Phong, đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời, bùng lên thần thái kì dị.
Lăng Phong cũng âm thầm tán thưởng thiếu phụ xinh đẹp trước mắt này! Nàng dáng người vừa vặn, vẻ ngoài hấp dẫn mê người, nhìn lại không ngoài ba mươi, là thời điểm đẹp nhất của nữ nhân. Khuôn mặt được che một lớp lụa mỏng, dáng người thướt tha động lòng người, nhất là hai điểm di động trước ngực, làm cho người ta mơ màng phún huyết. Chỉ nghe thấy nàng thanh âm ôn nhu nói:
– Vừa rồi nói chuyện có phải là Bạch tỷ tỷ?”
Sư nương bật dậy kêu lên:
– A, Phượng Phượng!
– Đúng là Bạch tỷ tỷ a! ” Thiếu phụ xinh đẹp kia vô cùng kinh hỉ. Ánh mắt của nàng nhìn chăm chú đến người bên cạnh Bạch Quân Nghi – Lăng Phong, không khỏi có chút thắc mắc:
– Bạch tỷ tỷ, không biết vị bên cạnh tỷ là….
Sư nương nói:
– Ngươi không phải muốn tìm Hoa Sơn Lăng thiếu hiệp sao? Hắn đó. Phong nhi, vị này là Tào Bang nhị phu nhân Hứa Phượng Phượng!
Hứa Phượng Phượng nghe vậy, vẻ kinh hỉ tràn ngập khuôn mặt, vừa mới cùng Lăng Phong ánh mắt tương giao, cả người ngẩn ngơ, không thể khống chế mà mặt cười đỏ bừng, như thoát ra khỏi sa che mặt, ngay cả tiểu phấn hồng cũng có thể nhìn thấy.
Lăng Phong nói:
– Nguyên lai là Hứa phu nhân, không biết quý bang tìm tại hạ có chuyện gì?
– Không biết Bạch tỷ tỷ cùng Lăng thiếu hiệp có thể mời tiện thiếp lên trên thuyền hoa nói chuyện…” Hứa Phượng Phượng ôn nhu hỏi.
Lăng Phong mỉm cười, ra vẻ vô cùng tiêu sái, nói:
– Vô cùng hoan nghênh!
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 119: Tào Bang phu nhân