Tối đến, căn phòng trở nên ấm áp bởi có ánh đèn vàng xung quanh, Lạc Ân Nghiên được tháo còng chân khi cô đi tắm. Nhưng Âu Thành Triệu vẫn phải theo cô đi vào phòng tắm để canh giữ, cậu không có hành động nào đồi bại.
Nhưng ánh mắt nóng như lửa từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người, khiến cô không thể nào tập trung được. Khó khăn lắm mới thoát được cái cảnh éo le này, khi ra ngoài chưa kịp làm gì cô đã bị cậu lần nữa khoá lại.
Âu Thành Triệu như một người nội trợ, chăm bẵm cô từng li từng tí, ngay cả sấy tóc cũng là cậu giành lấy. Từ lúc Âu Thành Triệu đưa cô cái máy tính bảng, Lạc Ân Nghiên chưa hề hé miệng nói một câu nào tới bây giờ, khuôn mặt thì hằm hằm như bão táp sắp tới. Cậu cảm nhận được hết thảy nhưng chỉ giả vờ không biết hoặc không quan tâm.
Lạc Ân Nghiên vì sợ tối nay Âu Thành Triệu ngủ với mình nên luôn tìm cách đuổi cậu đi. Không hiểu sao cậu không những không từ chối mà còn ngoan ngoãn gật đầu.
Trước khi đi về phòng ngủ của mình Âu Thành Triệu còn hôn liên tục vào má cô rồi áp vào bên tai mà thủ thỉ.
“Ân Nghiên! Em yêu chị”
Nói xong còn cố chấp hôn thêm hai ba cái nữa rồi mới đồng ý ra bên ngoài. Lạc Ân Nghiên như vừa mới thoát từ địa ngục, cô vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy không khí đã dần trở nên yên tĩnh, cô phi thẳng lên giường với lấy cái máy tính trên hộp tủ bắt đầu tìm tòi. Cứ nghĩ rằng nếu mình kiên nhẫn mò mẫm tất cả, thì rất nhanh sẽ tìm được cách nhưng đã trôi qua hơn 4 tiếng, khung cảnh đã tràn ngập vào đêm khuya nhưng cô vẫn chưa tìm được chút manh mối nào.
Hoàn toàn không có thông tin hay bất cứ gì cả. Ý trí trong cô cũng dần hụt hẫng đi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Máy tính cũng bị cô vô tâm mà vứt qua một bên, Lạc Ân Nghiên thỏng tay chân cho mình thoải mái hơn.
Đôi mắt nhắm hờ hờ lại, cơn buồn ngủ bắt đầu ấp tới. Tưởng chừng như sắp ngủ tới nơi thì bất ngờ, tiếng nhạc gì đó vang lên. Lạc Ân Nghiên cũng không kiềm được mà giật mình quay lại.
Hoá ra màn hình chưa tắt mà tay cô lỡ chạm vào, khiến cho một trò chơi gì đó nhảy lên. Lạc Ân Nghiên uể oải cầm lên, nhìn qua một chút.
Thật ra cô không hứng thú với mấy trò chơi trẻ con này lắm, chỉ là xem xem chúng có gì hay ho mà thôi. Khi thấy nó quá nhàm chán, đang chuẩn bị tắt đi.
Trong đầu cô tự nhiên lại sẹt qua một cái gì đó, Lạc Ân Nghiên sực tỉnh, hai đôi mắt tròn vo mở to. Cô ngồi thẳng dậy, tay lần nữa lại bấm vào trò chơi ấy. Lạc Ân Nghiên nhớ mang máng mình đã từng thấy trò này ở đâu rồi. Nó rất quen, bây giờ nghe kĩ lại cô cũng cảm thấy nhạc của trò chơi này càng quen thuộc hơn nữa.
Nhưng nghĩ mãi cô vẫn không nhớ ra được. Trò chơi này chủ yếu là về thời trang, cấu hình của nó là người chơi sẽ sáng tạo các trang phục cho nhân vật của mình. Bàn tay đưa lên trống trán, hai đôi mày nhíu chặt cố gắng lục tìm trí nhớ để nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.
Cứ nghĩ mình phải bỏ cuộc giữa chừng vì không nhớ ra nỗi. Nhưng trong một phút Lạc Ân Nghiên lại nghĩ một cái tên, đó là Thanh Nghi. Lúc này trong đầu cô bắt đầu chạy lại thời gian vào mấy ngày trước.
*Quay lại 2 ngày trước.
Lạc Ân Nghiên cũng Thanh Nghi đi đến một trung tâm thương mại nhỏ.
Vì bụng Thanh Nghi cũng đã to, em bé cũng đã hơn 3 tháng. Hôm nay cô cùng Thanh Nghi đi lựa đồ cho em bé, chủ yếu là mấy món đồ bé bé xinh xinh. Thanh Nghi lựa rất nhiều, số lượng mà cô mua cũng phải đóng thành hơn 5 thùng giấy.
Chuẩn bị quyết định đi tới tính tiền thì Lạc Ân Nghiên lại ngăn Thanh Nghi lại.
“Cậu mua nhiều làm gì? Thật ra mình đã mua cho em bé rất nhiều đồ rồi, cậu không cần mua nhiều như thế”
Thanh Nghi có hơi bất ngờ.
“Vậy món quà cậu muốn đưa cho mình là đồ em bé sao?”
“Ừ! Mình mua rất nhiều nên cậu không phải mua nữa, cậu mua như thế con bé chưa kịp mặc hết nó đã chật hết rồi”
Thanh Nghi thở dài bất lực.
“Cậu không nói sớm làm hai chúng ta tốn nhiều thời gian lựa đồ cho em bé…..Thôi được rồi, mình sẽ lấy vài cái tất chân và tay cho em bé thôi, ra tính tiền rồi mình đi ăn tối”
Dứt lời Thanh Nghi nhờ nhân viên sắp xếp đồ lại vào chỗ cũ. Vì ngại rõ lựa nhiều nhưng lại không mua nên Thanh Nghi liên tục xin lỗi cửa hàng rồi hứa sẽ quay lại lần nữa để mua đồ. Cũng may nhân viên cũng rất vui vẻ, không có ý trách móc hai người mà con mỉm cười tặng cho cô và Thanh Nghi một quyển sổ nhỏ chỉ cách chăm sóc bé cưng giành cho bà bầu.
Xong xuôi cô và Thanh Nghi liền đi đến một nhà hàng để ăn tối. Trong lúc ngồi đợi, Lạc Ân Nghiên lấy điện thoại ra xem tin tức một chút, không hiểu sao không khí đang yên tĩnh nhưng đột ngột vang lên một tiếng nhạc gì đó.
Mà tiếng nhạc ấy lại phát ra từ điện thoại của Thanh Nghi. Tiếng nhạc đã to, cộng thêm cứ phát đi phát lại liên tục nên cô có hơi khó chịu nheo mắt hỏi.
“Cậu làm cái gì mà cứ mở đi mở lại bài nhạc này vậy?”
Thanh Nghi giật mình “a” một tiếng.
“Đây đâu phải bài nhạc, cái này là nhạc trong trò chơi này nè” Vừa nói cô vừa quay điện thoại lại cho Lạc Ân Nghiên xem.
“Dạo này bầu bí, mình chỉ ở nhà thôi không được lên công ty làm việc nên mình có chút chán. Cậu biết mình làm stylist mà, ở nhà ăn ngủ không cũng buồn muốn chết. Mình kiếm được trò chơi này rất hay, lại là về thời trang nữa nên mình thấy khá thú vị. Mới chơi được 4 5 ngày nay thôi”
Lạc Ân Nghiên bĩu môi, âm thầm chế giễu Thanh Nghi.
“Tầm tuổi này còn chơi mấy trò trẻ con”
“Kệ mình!”
*Quay trở lại hiện tại.
Nhớ ra được Lạc Ân Nghiên lập tức trở nên vui vẻ cô nhanh chóng vào game để xem xét. Không biết do ông trời giúp cô hay sao, trò chơi này còn có chế độ chơi online, mọi người ở khắp nơi có thể liên lạc được với nhau.
Niềm hy vọng mới đây bị dập tắt lại bùng lên một lần nữa. Trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh đèn hắt hiu màu vàng nhạt và ánh đèn sáng trắng của cái máy tính.
Lạc Ân Nghiên mặc dù không biết tên trong game của Thanh Nghi là gì nhưng cũng may nó có chế độ tìm bằng số điện thoại, nên rất nhanh cô đã tìm ra được nick của Thanh Nghi.
Không biết Thanh Nghi có còn chơi không, nhưng cô rất mong Thanh Nghi vẫn còn đam mê trò này. Lạc Ân Nghiên nhanh chóng nhắn một tin rồi mới thoải mái tắt đi ngủ. Sáng mai dậy cô mong Thanh Nghi sẽ trả lời.