Ly Lịch tuổi thiếu niên mang niềm vui bốn bể, ngỡ như có thể cứ thế tiêu dao một đời. Chỉ là đời người ngắn ngủi, nốt thăng quá cao, nốt trầm sẽ càng sâu.
Quyền Năng Y Vũ bất giác nở ra nụ cười mê muội khởi xướng khúc ca bi hài. Vũ điệu tỏ tình bề ngoài vô tri biểu diễn, đối phương lại là khán giả duy nhất được xem. Tình ý đậm sâu gửi gắm trong vũ điệu lời ca nhưng lời thú nhận chưa ngày nào dám nói ra rõ ràng.
Ngày đó Ly Lịch cùng A Doãn trở về cố đô Kinh Tiên – quê hương Xích Nguyệt tộc thăm mộ phụ mẫu A Doãn. Ở nơi này hắn được học vũ điệu dân tộc, cả buổi thích thú hòa vào thiên nhiên đất trời với nền văn hóa vừa tiếp thu được.
Hắn say mê nhảy múa trong tiếng sáo trúc, đến khi vũ khúc kết thúc đôi má vẫn còn hồng hào hứng khởi, hắn tinh thần sảng khoái bắt lấy cánh tay A Doãn, giọng điệu như một chú chim tự do yêu đời: “A Doãn, chuyến về thăm Ly phủ này, huynh có muốn xung quân vào dưới trướng đệ đệ ta không?”
Ánh mắt A Doãn nhìn Ly Lịch qua thời gian càng trở nên dịu dàng mà chính hắn cũng chẳng nhận ra: “Chủ nhân muốn ta ở đâu thì ta ở đó.”
Ly Lịch nghe những lời này vô cùng hạnh phúc, trong tim đều là mật ngọt đến cả lời nói cũng trở nên đầy ý văn: “A Doãn đừng lo, chúng ta sẽ không xa rời đâu.”
Sở dĩ Ly Lịch phải gấp gáp trở về Ly phủ là vì hắn nhận được thư khẩn cấp của Ly Hân, nàng ngoài biên cương cùng với Hàn Thừa máu lửa tới mức tạo ra sinh mạng rồi!
Aish chết tiệt, cái bà la sát hư hỏng này!
Ly Lịch vừa về tới Ly phủ đã vội vàng thay đổi thân phận với Ly Hân, sau đó Ly Hân và Hàn Thừa danh chính ngôn thuận kết thành phu thê, còn A Doãn nhận mệnh xung quân, làm việc dưới trướng Ly Lịch.
Ly Hân và ý trung nhân nên nghĩa vợ chồng, Ly Lịch thì xuất hiện với thân phận thật của mình, có thể đường đường chính chính cùng A Doãn ngày đêm kề cận. Mọi thứ dường như đã trở về dáng vẻ vốn có. Tuy nhiên đó chỉ là ảo tưởng của Ly Lịch, ẩn dưới bề mặt yên bình vẫn còn ám tiễn mà hắn chưa nhận ra. Hắn cứ thế say mê trong tình trường, một ngày định mệnh xuất hiện phá nát tất thảy tốt đẹp hắn giữ lấy.
Chiến trường hoang tàn, một cái bẫy lớn khởi động những tưởng tạo nên chiến công vang dội, chẳng ngờ kẻ địch không mắc mưu, ngược lại toàn quân của Ly Lịch… bị diệt.
“Có kẻ phản bội!”
Ly Lịch mang trọng giáp tuyệt vọng nhìn tướng sĩ mình dẫn dắt bị đánh tan tát, người ngựa chết đầy rẫy trong khi đối phương chẳng tốn bao nhiêu binh lực mà phẫn uất cực độ. Hắn nuốt nước mắt, cơ thể đã gần đến giới hạn vẫn cố chấp cõng A Doãn trốn chạy.
“Xin lỗi.” Bỗng nhiên tiếng nói của A Doãn vang lên, cùng lúc trên cổ Ly Lịch lóe ánh sáng lạnh lẽo của đoản kiếm.
Ly Lịch sững sờ tới mức nói không thành tiếng: “A Doãn, huynh đang, đang làm gì vậy?”
Không lời hồi đáp, chỉ có tiếng thở dài trớ trêu. Ngay sau đó tiếng ‘Phịch’ vang lên, Ly Lịch bị đánh ngất được A Doãn đỡ lấy, trong lúc mơ hồ hắn nghe tiếng của tướng sĩ phe địch cung kính gọi A Doãn một tiếng “Nhị điện hạ”…
Hai canh giờ trôi qua, bóng đen do sự di chuyển theo lệnh điều quân của binh lính liên tục áp lên doanh trại không ngớt. Ly Lịch tỉnh dậy, phát hiện tay chân bị trói chặt ở bốn góc giường, trên giường lót lông báo đen, làn da trắng nõn của hắn trên đó càng thêm hiệu ứng kích thích thị giác.
“A Doãn!” Tiếng hét phẫn nộ của hắn vang lên giữa lòng địch.
Hắn cứ thế hét đến khản cả giọng chẳng ai đoái hoài, mãi một lúc sau mới thấy A Doãn mặc giáp chủ soái Vũ Khuynh quốc vén rèm trại đi vào.
A Doãn oai phong từng bước đi đến, Ly Lịch bỗng nhiên có ảo giác nam nhân đó càng đến gần, dáng vẻ A Doãn trong trí nhớ hắn càng nhạt phai, đến khi đứng ngay bên góc giường, gần hắn trong gang tấc, hắn chỉ cảm nhận được sự thống khổ tột cùng của kí ức sai lệch.
Không còn dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, không còn vẻ mặt ân cần chăm chút. Người trước mặt hiên ngang oai vệ, người trước mặt thông tuệ uyên thâm… Nhưng không phải người trong lòng ta…
Ly Lịch nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Ngươi thật ra là ai?”
“Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?” Hắn đáp với vẻ mặt lạnh lùng.
“Nhị hoàng tử Vũ Khuynh quốc – Doãn Hòa?” Có khoảnh khắc hèn nhát, Ly Lịch ước rằng bản thân phán đoán sai, tuy nhiên vẫn là A Doãn của hắn giỏi vả mặt hắn, ý nghĩ đó chỉ mới lóe lên, hắn đã nhận được lời xác nhận thẳng thắng:
“Không sai.”
Mắt Ly Lịch đã ngấn nước, rõ ràng trước đó vẫn còn cho rằng bản thân mạnh mẽ lắm, nhưng không hiểu sao chỉ mới nghe hai chữ này liền uất ức khóc không thành tiếng. Nước mắt đọng trên khóe mắt, hắn chỉ có thể giả vờ trấn tỉnh bằng một tiếng “Ha” đầy thất vọng.
“Ngay, ngay từ đầu ngươi đã biết thân phận của ta, tiếp cận ta chỉ vì ngày hôm nay?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi… đúng là đê tiện!” Ly Lịch vừa nói vừa quay mặt sang hướng khác, giơ đôi tay đã sạch vết máu vội vàng lau đi mấy giọt nước mắt nhu nhược rơi mãi không ngớt.