An Thư nép sát khuôn mặt kiều diễm của mình vào lồng ngực của Nguyễn Tuấn Kiệt, cô dùng hai tay bịt lại hai tai của mình, sau khi tiến súng tạm dừng lại cô mới từ từ ngước mặt lên nhìn về phía trước.
Khương Bạc và Tư Cảnh mỗi người rút từ bên hông cửa xe ra một khẩu súng tiểu liên.
Khương Bạc ấn cửa nóc vận hành bằng điện ra, trên tay cầm súng tiểu liên vươn người ra khỏi nóc, nhắm vào những chiếc xe của kẻ địch bắn tới tấp.
Tư Cảnh vừa lái xe vừa quan sát tình hình, anh lạng lách đánh võng một cách điêu luyện.
Tư Cảnh và Khương Bạc ăn ý vô cùng, Tư Cảnh vừa đánh tay lái qua bên trái Khương Bạc liền hiểu ý xoay người qua bên phải để bắn vào kẻ địch.
Trong tình huống rối loạn này An Thư không hề nhìn thấy chút băn khoăn hay lo ngại gì trên khuôn mặt lạnh như băng của Nguyễn Tuấn Kiệt , giống như chuyện này đối với anh chẳng nhằm nhò gì cả.
Cặp mắt chim ưng đầy sát khí nhìn chăm chăm vào cô vợ đang nhìn mình không chớp mắt.
Nhìn thấy cặp mắt sáng lung linh của An Thư nhìn mình, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm giác vui hẳn lên.
“Em còn sợ không?.”
An Thư nhìn Nguyễn Tuấn Kiệt lắc đầu, cô không hiểu vì sao mình lại nghe lời đến như vậy.
Nguyễn Tuấn Kiệt cùng thuộc hạ dẫn đầu năm chiếc xe Jeep được cải tiến thành một vũ khí thật nguy hiểm lần lượt đuổi theo.
“Pằng……pằng……pằng….”
Trong lúc này những tiếng súng vang lên làm vang dội cả bầu trời, An Thư nhìn thấy mấy chiếc xe của kẻ địch bị thuộc hạ của Nguyễn Tuấn Kiệt bắn trúng nên lạc tay lái đụng vào nhau, vang lên tiếng nổ “long trời lỡ đất”.
“Đùng……..đùng…..đùng…..”
Mấy chiếc xe lần lượt bị nổ tung, một luồng khói đen dầy đặc cùng với ánh lửa màu cam loe loét bao phủ cả bầu trời, từ trong ánh mắt của Nguyễn Tuấn Kiệt cô có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn vô nhân đạo.
Ánh lửa màu đỏ phản chiếu trong ánh mắt của anh nhìn vào thật nguy hiểm, giống y như ma quỷ muốn lấy mạng của bất kỳ ai dám đối đầu với anh.
Đúng như câu” nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân”.
Trong thế giới của Nguyễn Tuấn Kiệt chỉ có hai loại người, một là bạn hai là kẻ thù, một khi đã là kẻ thù thì anh sẽ tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.
Xe của họ chậm rãi tiến vào một khu cách biệt với bên ngoài, một toà lâu đài nằm ngay ven biển thật hùng vĩ thật oai hùng làm An Thư hơi bất ngờ trong lòng.
An Thư đảo cặp mắt khôn ngoan của mình một vòng, cảnh tượng nguy nga tráng lệ này làm cô phải giật mình kinh ngạc.
Tại mỗi một góc cạnh đều có cận vệ trên tay cầm những khẩu súng tiểu liên nghiêm ngặt canh chừng.
An Thư bước thẳng vào trong nhà. Cô tính đi lên cầu thang thì bị giọng nói anh khiến cô dừng bước
“Em lên nghỉ ngơi rồi xuống ăn”
“Yên tâm sẽ đúng giờ. Người nên ko là anh đi, ở trong nước đã có người truy đuổi đến nước ngoài cũng có người ghé thăm anh quả là “có phúc”. Suy nghĩ lại chúng bắt nguồn từ đâu”
Nói rồi An Thư bước thẳng lên lầu. Anh nghe vậy cũng bỏ đi.
“Người phụ nữ vừa rồi sợ hãi nét vào Lão Đại giờ đã biến thành người khác rồi sao. Có phải cùng mọi người không?” Khương Bạc nói nhìn sang Tư Cảnh qua Nguyễn Tuấn Khải.
Tư Cảnh gật đầu khẳng định là cùng một người.
“Cậu từ từ mà xem. Cô ấy mở khăn che mặt ra cậu càng kinh ngạc hơn”. Nguyễn Tuấn Khải cười nguy hiểm.
Từ lúc xuống máy bay An Thư luôn che mặt mình để đàn em của anh không nhận ra mình.
Mười lăm phút sau một người có mặt tại phòng ăn.
An Thư đi đến bàn ăn nhìn quanh một lượt chỉ còn chỗ duy nhất là cạnh anh còn trống, cô đành đi lại kéo ghế ngồi.
An Thư bỏ khăn che mặt ra, khuôn mặt kiều diễm nhìn lâu sẽ bị mê hoặc bởi sự quyến rũ, nhưng không thô tục vì có sự cao quý, sang trọng không phải do tự tạo ra mà từ sâu bên trong chính con người cô.
Khương Bạc nhìn chằm chằm cô mà há hốc mồm.
Tư Cảnh thấy Nguyễn Tuấn Kiệt nhíu mày không vui liền đạp chân Khương Bạc.
“Cậu điên à!” Khương Bạc bị đạp đau nên tức giận nói.
Nguyễn Tuấn Kiệt gắp đồ ăn bỏ vào chén nói giọng lãnh lùng, đe dọa: “Không cần mắt nữa đúng không?”
Mọi người im lặng mà ăn. An Thư tính ăn canh thì thấy đó là canh bí đỏ thịt bầm, liền bỏ chén xuống, đi lên phòng soạn đồ để đi
Nguyễn Tuấn Kiệt thấy một loạt hành động đó của cô, liền tức giận gõ mạnh đũa xuống bàn, khiến cho ba người giật cả mình.
Nguyễn Tuấn Kiệt đưa mắt nhìn Khương Bạc: “Ai nấu hôm nay?”
Khương Bạc nuột nước bọt như giọng ác quỷ vừa gọi. Anh lập tức đi gọi người đàn em của anh nấu đến.
Thấy gương mặt tối sầm của Nguyễn Tuấn Kiệt, Tư Cảnh và Tuấn Khải cũng toát mồ hôi.
Người đàn em lạnh hết cả sống lưng chân không trụ vững đặc quỳ dưới chân Nguyễn Tuấn Kiệt.
“Lão… lão đại”
“Tại sao lại nấu canh bí đỏ?” Nguyễn Tuấn Kiệt trừng mắt hỏi
“Dạ… dạ tại em… em không biết”
“Đuổi đi”. Nguyễn Tuấn Kiệt nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Nguyễn Tuấn Khải liền ra lệnh: “Lôi hắn xuống”. Anh e dè đi lại hỏi Nguyễn Tuấn Kiệt có gì để sau này tránh khỏi những việc tương tự: “Dạ anh tại sao lại không nấu canh bí đỏ”
Nguyễn Tuấn Kiệt thẳng thừng nói: “An Thư không ăn, không phải vì dị ứng mà hồi đấy em ấy phải kiêng cử nó nên từ đó không ăn. Thứ em ấy không thích”
Nguyễn Tuấn Kiệt bỏ ra phòng khách ngồi.
Khương Bạc đi lại Tư Cảnh Và Tuấn Khải hỏi: “Cô gái đó là ai thế?”
Tư Cảnh mặt nghiêm túc nói: “Nhị tiểu thư Phạm gia. Cậu nên nhớ chú ý khi nói chuyện với cô ấy”
Khương Bạc rất sốc khi nghe Tư Cảnh nói càng sốc thêm là điều Nguyễn Tuấn Khải nói tiếp theo.
“Cô ấy có mối quan hệ đặc biệt với lão đại cậu. Là người mà cậu cứ thắc mắc hỏi tôi suốt”
Khương Bạc sốc không tin vào tai mình liền ấp a ấp úng: “Người đó là… là người duy… duy nhất trên trang cá nhân của Lão đại”
Nguyễn Tuấn Khải gật nhẹ đầu bổ sung thêm: “Đúng là cô ấy, là người yêu cũ của Lão đại cậu”