Viên Bản Thiện nhìn ra sắc mặt lạnh lẽo của Tống Thuần Dương, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng lại không phát hiện trong thân thể có gì bất thường, liền suy đoán thuốc gây tê cũng không mạnh, hoàn toàn ở trong phạm vi bình thường.
Như vậy Tống Thuần Dương đang tính làm gì?
Thấy người yêu nhỏ đang nhìn chăm chú mình, giống như nhìn một món đồ chơi không quan trọng, thuốc gây tê đảo loạn đầu óc và thân thể của Viên Bản Thiện, khiến anh ta cảm thấy khó thở, tâm tình cũng dần dần nóng nảy, kêu thẳng tên của cậu: “Tống Thuần Dương! Em có ý gì? Nói chuyện đi.”
Người kia cuối cùng cũng xem như lên tiếng.
Mà lời nói của cậu lại khiến Viên Bản Thiện càng thêm mơ hồ.
Cậu hỏi: “Lão Viên, anh có tin vào nhân quả không?”
Viên Bản Thiện cảm thấy đầu lưỡi tê rần, bởi vậy khi nói chuyện cũng ú ớ: “Em…muốn nói, gì?”
Trì Tiểu Trì nói: “Bà nội của em trước khi chết từng nói với em, làm người phải tin vào nhân quả. Mọi việc có nguyên nhân cũng có hậu quả, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.”
Viên Bản Thiện đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong nháy mắt mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy ra, xương cốt run lên, ngay cả tiếng nói cũng bắt đầu run rẩy.
“Thuần Dương, em…”
“Chẳng phải anh muốn móc mắt của tôi sao?” Trì Tiểu Trì ngồi xuống ghế sô pha, theo thói quen mà bắt chéo chân, “Tại sao hiện tại lại đột nhiên khách khí như vậy?”
…Quả nhiên là vì chuyện này!
Viên Bản Thiện vừa tức vừa giận lại hối hận tại sao không nghĩ ra mình đã sơ sót ở chỗ nào.
Rõ ràng sau khi Quan Xảo Xảo chết thì Thuần Dương vẫn đối tốt với mình, tốt đến mức kỳ lạ…
…
Đúng rồi! Quan Xảo Xảo!
Mình quên mất, Thuần Dương có mắt âm dương.
Chẳng lẽ là Quan Xảo Xảo chết rồi hiển linh đem mọi chuyện kể cho cậu ấy?
Viên Bản Thiện run rẩy nói: “…Là Quan Xảo Xảo kể cho em biết?”
Ai ngờ, đối phương mở miệng càng tăng thêm sự kinh hoàng: “Nếu như anh muốn biết thì tại sao không trực tiếp hỏi chính cô ấy?”
Đây….đây là ý gì?
Viên Bản Thiện kiềm chế không được mà co quắp, khớp xương co rút, ngay cả đầu gối cũng không tự chủ mà cuộn tròn lại, cực lực muốn bày ra tư thế phòng vệ.
Nhưng đây hoàn toàn là hành động uổng công vô ích.
“…Tư Gia Dịch.”
Trì Tiểu Trì không để ý đến Viên Bản Thiện đang giãy dụa, quay đầu lại, bất ngờ gọi người thanh niên vẫn im lặng nãy giờ: “Tôi tin là cậu biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”
Tư Gia Dịch ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Tiểu Trì, vẻ mặt hơi phức tạp.
Trì Tiểu Trì đi thẳng vào chủ đề, một tay chỉ vào mắt của mình: “Cậu cũng thấy được ‘thứ kia’ có phải không?”
Mặc dù biết đối phương có thể khám phá ra năng lực của mình, nhưng bị vạch trần trước mặt mọi người như vậy thì Tư Gia Dịch cũng hơi ngẩn người, khôn ngoan gật đầu: “Ừm.”
Viên Bản Thiện vô cùng sợ hãi.
Có ý gì?…Cậu ta có thể thấy cái gì?
Tư Gia Dịch trầm mặc trong chốc lát, chỉ chỉ tay vào cổ của mình.
“Trên lưng của anh có một thứ.” Tư Gia Dịch nói, “…Một người phụ nữ nằm úp sấp trên đó.”
Cũng giống như Tống Thuần Dương, Tư Gia Dịch cũng có mắt âm dương.
Từ khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, sau khi gặp gã hề, Tư Gia Dịch mới chú ý đến sau lưng Viên Bản Thiện có một hồn ma nằm úp sấp, là phụ nữ, quấn lấy anh ta như bạch tuột.
Ban đầu cậu hơi kinh ngạc, muốn nhắc nhở Viên Bản Thiện một chút nhưng suy nghĩ lại thì thôi.
Tình huống này Tư Gia Dịch không phải chưa từng thấy qua.
Nhìn dáng dấp của nữ quỷ, rõ ràng là bám sau lưng Viên Bản Thiện, quấn quýt ôm lấy anh ta như vậy nhất định là vì có mối hận ghi lòng tạc dạ.
Cậu có mắt âm dương, bởi vậy từ nhỏ rất tin vào nhân quả.
Nếu người phụ nữ này là tội nghiệt của Viên Bản Thiện thì cậu cũng không cần hà tất đi làm điều dư thừa mà nhắc nhở người ta.
Bởi vậy Tư Gia Dịch chỉ im lặng, trực tiếp bắt đầu làm nhiệm vụ.
Vì thời gian nhiệm vụ quá gấp, cậu cũng không rảnh để ý Viên Bản Thiện, chỉ ở cửa thứ hai thì cậu mới có chút cơ hội thở dốc.
Lúc đó Mạnh Càn bị Viên Bản Thiện quát lớn khi quấy rầy anh ta điều khiển viên bi sắt, đành phải quay lại bên cạnh Tư Gia Dịch.
Tư Gia Dịch chỉ nghe rõ ba chữ “Sát khí nặng”, liền liếc mắt nhìn nữ quỷ và Viên Bản Thiện.
Nữ quỷ nằm trên cổ Viên Bản Thiện hấp thu thứ gì đó một cách đói khát.
Cậu nghĩ tới cửa thứ nhất, Viên Bản Thiện trải qua lời nhắc nhở của Kiều Vân, dùng lực nắm lấy Giả Tư Viễn, bèn âm thầm cười lạnh.
…Người như thế mà không phải sát khí nặng thì là gì.
Khi dùng khóe mắt nhìn thấy Trì Tiểu Trì đang quan sát mình, cậu liền giả vờ như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt, giả vờ chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thứ mà cậu nhìn thấy thì hình như người họ Lâu trẻ tuổi kia cũng có thể nhìn thấy.
Tư Gia Dịch liên tưởng đến cảnh tượng ban đầu khi cửa sinh ở gian phòng thứ nhất mở ra, cậu đầy bi phẫn mà bước qua cửa sinh, quay đầu lại muốn giục mọi người mau mau rời đi, vừa vặn nhìn thấy Trì Tiểu Trì an ủi Viên Bản Thiện.
Nhưng ánh mắt của Trì Tiểu Trì lại rơi vào một nơi vốn là hư không.
Mà nơi đó chính là nữ quỷ đang nằm trên lưng của Viên Bản Thiện, giống như ve sầu hút nhựa cây.
Nghe thấy Tư Gia Dịch nói, Viên Bản Thiện làm sao còn không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Viên Bản Thiện triệt để nổi cơn điên, nhưng thuốc tê làm cho anh ta không làm được gì, anh ta giãy dụa hết toàn lực, nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng nhấc không lên, đầu cũng chỉ phí công mà lay động một chút, nước dãi vì không thể ngậm miệng mà liên tục nhỏ giọt.
Viên Bản Thiện không có mắt âm dương, không nhìn thấy gì, nhưng “không nhìn thấy” mới là điều kinh khủng nhất.
Chẳng phải Quan Xảo Xảo đã chết ở thế giới thứ tám sao? Làm sao cô ta có khả năng tìm đến đây? Quan Xảo Xảo muốn làm gì mình?!
Trì Tiểu Trì chỉ ngồi trên ghế sô pha, thưởng thức Viên Bản Thiện giãy dụa trong tuyệt vọng.