Tiểu Quân dậm chân, vội la lên:
– Chỉ biết khoe tài.
Nàng tới mở cửa, chỉ thấy Truy Phong một bộ áo lông xám đầu cột bông băng dày đứng trước cửa, một đôi mắt như đao mang theo bất đắc dĩ.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Tiểu Quân cùng Truy Phong nhìn về cửa lầu, còn tưởng là Tần Sơn trở về, đã thấy tên gầy trong khách sạn, chậm rãi đi tới, đến trước mặt hai người, dừng bước hỏi:
– Có phải mấy vị có phiền toái hay không?
Tiểu Quân cùng Truy Phong liếc nhau, sau đó rất kỳ quái nhìn xem tên gầy.
Tên gầy thản nhiên nói:
– Đã đến quán trọ của chúng ta, là khách của chúng ta, cho dù kẻ nào cũng không thể làm gì các vị. Nhưng… rời khỏi quán trọ này, chúng ta không dám bảo đảm cái gì.
Tiểu Quân ngạc nhiên nói:
– Các ngươi sẽ bảo vệ chúng ta?
Tên gầy cười quái dị:
– Chúng ta chỉ làm cho khách của chúng ta nghỉ ngơi thoải mái. Đúng rồi, dường như có một người bạn của các vị rời khỏi quán trọ, nếu như hy vọng hắn cũng có thể ngủ ngon giấc, ta đề nghị các vị vẫn nên nhanh chóng tìm hắn trở về.
Hắn nói xong câu đó, xoay người liên đi, đi vài bước, bỗng nhiên nói:
– Thật ra các vị chỉ muốn thoát khỏi người kia, cũng không phải không có biện pháp, chí ít có một cơ hội!
Lúc này tiểu thư áo trắng đi ra, mắt dừng ở tên gầy, hỏi:
– Biện pháp gì?
– Đánh bạc.
Tên gầy cười, chậm rãi rời đi, giọng nói lưu lại:
– Nếu các vị muốn đánh bạc, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.
Mấy người vẻ mặt nghi hoặc, không biết tránh tên tên quái thổi sáo có quan hệ gì với đánh bạc.
– Tìm Tần Sơn về.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng thốt.
Truy Phong khẽ khom người, lập tức biến đi như là u linh, Tiểu Quân vội vàng nói:
– Ta theo ngươi.
Tiểu Quân cùng đi theo xuống lầu.
…
– Xem ra phiền phức của ngươi thật không nhỏ.
Tiểu thư áo trắng đang nhíu mày suy nghĩ, sau lưng truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, nàng quay đầu lại, thấy được Hàn Mạc hai tay khoanh trước ngực đứng ở phía sau không xa.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng thốt:
– Tốt nhất ngươi không nên rước hoạ vào thân.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Tuy con người ta rất chán ghét rước hoạ vào thân, nhưng có một số người lại muốn đổ tai hoạ lên người ta.
Hắn dừng trước mặt cô gái thanh tú tuyệ luân này, lạnh lùng hỏi:
– Thật ra ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Tiểu thư áo trắng nhìn qua Hàn Mạc, thần sắc lạnh lùng.
– Chủ ý ngu xuẩn kia, bộ hạ của ngươi tự cho là thông minh, hay là ngươi phân phó bọn họ làm như vậy?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Chẳng quan tâm cảm thấy được cô gái cao quý như ngươi chưa chắc sẽ nghĩ ra chủ ý xấu xa như vậy, nhưng con người ta từ trước đến nay không biết là người cao quý sẽ không làm ra chuyện xấu xa. Hay là nói, trí tuệ của cô có nghĩ ra chủ ý cấp thấp như vậy hay không?
Tuy khuôn mặt tiểu thư áo trắng lạnh lùng như băng, nhưng khuôn mặt mờ áo lại hiện ra một chút tức giận:
– Là chủ ý của ai, chẳng lẽ có gì khác nhau?
– Đương nhiên là có.
Hàn Mạc không khách khí:
– Nếu như là tên bộ hạ ngu xuẩn của ngươi tự nghĩ ra, ít nhất nói rõ bọn họ rất trung thành với ngươi, nghĩ tất cả mọi biện pháp bảo vệ ngươi, tuy ta rất không thích, nhưng cũng thưởng thức sự trung thành của bọn họ. Nhưng nếu như do cô gái xinh đẹp nhìn như thông minh ngươi nghĩ ra được, ta chỉ có thể tiếc nuối nói, ngươi là rắn rết mỹ nhân không có đầu óc nhất mà ta trông thấy.
– Ngươi… !
Tiểu thư áo trắng cắn răng ngà, oán hận nhìn Hàn Mạc, cuối cùng xoay người, không để ý tới, đi xuống dưới lầu.
Hàn Mạc nhìn tư thế đi đường ưu nhã của nàng, lẩm bẩm nói:
– Không phải thì không phải thôi, cần gì tức giận như vậy, không phải ta hỏi một chút sao?
Hàn Mạc nâng cằm lên, hứng thú nhìn dáng đi rất dễ nhìn của tiểu thư áo lông trắng.
Chỉ là hắn còn chưa đánh giá tinh tuý trong đó, trong phòng đã truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Hàn Thanh:
– Thiếu gia, mau tới!
Hàn Mạc còn tưởng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng trở về giống nhưu báo đi săn, tiến vào giang phòng, chỉ thấy Hàn Thanh đứng bên cửa sổ, xoay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi, ngón tay chỉ ngoài cửa sổ.
Hàn Mạc nhíu mày, đi đến bên cửa sổ, nhìn theo ngón tay Hàn Thanh, liền thấy được cây hoè lớn trước cửa quán trọ.
Cây hoè già vẫn mạnh mẽ, ngạo nghễ đứng thẳng trong gió tuyết.
Chỉ là trên cành cây lúc này, lại treo một người, hai tay bị trói, một sợi dây thừng thắt trên chạc cây vừa cao vừa thô, người nọ bị treo trên bầu trời, đung đưa tới lui trên không trung giống như đu dây vậy. Càng khiến người ta kinh hãi chính là, người bị treo lại để trần thân trên, trong đêm đông trời đất lạnh lẽo này, chỉ sợ không bao lâu sẽ ợ ra rắm rồi.
Hàn Mạc híp mắt, một màn quỷ dị trước mắt, dù lòng hắn yên tĩnh như băng, thật sự cũng rất giật mình.
– Treo lên khi nào vậy?
Hàn Mạc nhẹ giọng nói.
Hàn Thanh nói:
– Lúc thiếu gia đi ra ngoài còn chưa có, vừa rồi ta tuỳ ý nhìn ra bên ngoài, liền thấy được một màn này.
Lông mày hắn cũng nhíu lại, thấp giọng nói:
– Thiếu gia, nơi này thật sự ngày càng quỷ dị.
– Dường như kịch hay cũng sắp lên sân khấu.
Khoé miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười quái dị:
– Chỉ có điều dường như ta và cậu không có bao nhiêu đất diễn trong vở kịch này.
Hắn tập trung nhìn ra xa, xem người bị trói kia, ngọn đèn dầu trong hành lang quán trọ chiếu rọi ra ngoài, thêm tuyết trắng trói mắt mới thấy được rõ ràng, chỉ có điều nhìn kỹ, lại phát hiện thân hình nọ cực kỳ quen thuộc, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống:
– Đó là Tần Sơn!
Hàn Thanh sững sờ, cũng cẩn thận nhìn lại, thấp giọng nói:
– Thiếu gia, là Tần Sơn kia.
Nghe được tiếng đạp tuyết vang lên, Tuy Phong và Tiểu Quân đã chạy ra quán trọ, dừng lại cách cây lớn vài bước, nhìn Tần Sơn bị treo trên không, đều cực kỳ kinh hãi.
Tuy quần áo Truy Phong dày đặc, nhưng động tác của hắn lại cực kỳ linh hoạt, giống như quỷ mị, hai bước nhảy tới gốc cây, phi thân lên, nắm lấy một chạc cây, sau đó leo lên, chuẩn bị cứu Tần Sơn.
Thân hình hắn linh hoạt, mắt thấy sẽ léo tới chỗ chạc cây có dây thừng kia, một cái bóng từ ngọn cây phóng tới, là một nhánh cây nhỏ, giống như một mũi tên từ phía trên bay thẳng tới Truy Phong.
Truy Phong muốn tránh, nào ngờ một nhánh cây vô cùng đơn giản này, tốc độ lại cực kỳ nhanh, hắn vừa kịp phản ứng, nhánh cây kia liền đánh vào lồng ngực hắn, “phốc” một tiếng, thân thể Truy Phong giống như một tảng đá, xã xuống từ trên trạc cây, nặng nề rơi trên mặt đất.
– Trên ngọn cây có người!
Hàn Mạc nhìn qua ngọn cây hoè lớn, chậm rãi nói.
Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ngọn cây hoè trơ trọi, thật sự có một người ngồi trên chạc cây, áo trắng hơn tuyết, gần như dung hợp với tuyết rơi cùng một chỗ, trách không được nhìn không thấy.