Diêm Vương rất bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi đạt thành thỏa thuận, ông ta lập tức rời đi ngay.
Hành lang lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
….
Ba ngày sau.
– mẹ, thật sự phải để con bé về quê sao? Con bé chỉ mới quay lại có mấy ngày thôi mà.
Bà Hạ ôm mấy Hạ Kỳ Như không buông, con gái bọn họ vừa từ cõi chết trở về không lâu sao đã vội vã rời đi tiếp rồi?
Bà không chịu đâu.
Vũ Diêu nhìn bà cười khẩy.
– ta còn mấy năm rồi chưa được gặp con bé này, hai người trẻ khỏe như thế, muốn gặp nó lúc nào chẳng được, làm gì như ta, đã gần đất xa trời lắm rồi, haiz…nếu hai người cố chấp như thế vậy ta…
– con không có ý đó mà mẹ, con chỉ là….được rồi, coi như để con bé thoải mái tinh thần đi.
Bà Hạ cắn cắn môi, sau cùng vẫn thả tay ra để Hạ Kỳ Như về quê với bà ngoại con bé.
– ba mẹ yên tâm, con sẽ về sớm mà.
Hạ Kỳ Như cũng trấn an bố mẹ mình vài câu rồi cùng bà ngoại lên xe đi về quê.
– ta nói này con bé kia, đã an ổn trở về rồi còn muốn quay về đó làm gì? Thế giới đó đáng để cháu lưu luyến đến thế hả?
Sau khi đi xa khỏi Hạ gia, bà Vũ mới quay sang mắng Hạ Kỳ Như một trận.
Lấy lý do về quê để giấu bố mẹ mình quay lại thế giới thứ ba một lần nữa? Con bé này điên rồi sao?
Rốt cuộc trong thời gian hôn mê một tháng qua đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy?
Hạ Kỳ Như đợi bà nói xong mới bình tĩnh nói tiếp.
– cháu tự có tính toán của mình, bà không cần quá lo lắng cho cháu.
– con bé ngốc này, cháu mới từ quỷ môn quan trở về, người của Âm giới đương nhiên sẽ đến tìm cháu rồi, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, hơn nữa cháu phải hiểu rằng cháu trở về được một lần nhưng không có nghĩa là lần hai sẽ về được.
Bà Vũ nhớ đến vụ việc lần trước thì ra sức khuyên nhủ, hy vọng cô sẽ thay đổi quyết định của mình.
Chỉ là Hạ Kỳ Như rất cứng đầu, thứ cô đã quyết dù trời có sập xuống cô cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Bà Vũ khuyên một hồi không được liền từ bỏ.
– không ở lại cũng được, vậy cháu có thể nắm chắc được mấy phần?
– năm phần.
Hạ Kỳ Như cực kỳ tự tin nói, với cô mà nói, chỉ cần năm phần là đủ rồi.
– năm phần?
– bà ngoại không cần nghi ngờ năng lực của cháu gái mình như thế, cháu thật sự làm được.
Bà Vũ nhìn vào ánh mắt vẫn luôn kiên định của cô, đột nhiên thở dài một cái.
– haiz,…lần cuối cùng bà giúp cháu đấy.
– cảm ơn bà.
Hạ Kỳ Như mỉm cười nhẹ nhõm, có bà ngoại giúp đỡ cô cũng đỡ lo hơn phần nào.
…
Quê ngoại của cô cách thành phố 300 cây số, thế nên lúc hai người về đến nhà trời đã hơi nhá nhem tối.
Hạ Kỳ Như giúp bà ngoài xách đồ vào nhà xong thì đi lên phòng mình.
Cô vừa ngồi xuống giường, giọng nói của Tiểu Hắc đột nhiên vang lên bên tai.
“Tiểu chủ nhân, hoan nghênh cô trở lại.”
Hạ Kỳ Như hơi giật mình nhìn xuống cổ tay mình, Tiểu Hắc đã lâu không xuất hiện lại lần nữa trở lại quấn trên cổ tay cô, cô nhìn nó mỉm cười.
“Nhóc con, cuối cùng cũng hiện hồn rồi sao?”
“Tiểu chủ nhân, cô thừa biết ta vốn luôn ở cạnh cô mà.”
Tiểu Hắc hơi lắc lắc tua vải theo thói quen, ban đầu nó tưởng cô không biết, nhưng khi thấy thái độ tự tin của cô khi nói chuyện với Diêm Vương, nó đã hiểu ra.
Cô tuy không nhìn thấy nó, nhưng cô biết nó đang ở cạnh cô, cũng biết nó có thể đưa cô đến thế giới thứ ba, thế nên nó không ẩn mình nữa mà quyết định ra mặt để giúp đỡ tiểu chủ nhân của mình.