Anh chợt dâng lên một cảm giác độc chiếm bá đạo, anh không cho phép người khác nhìn Khúc Yên trong dáng vẻ mê hoặc chết người này.
Khúc Yên bảo cô muốn đi vệ sinh, Thẩm Tây Thừa không can tâm buông Khúc Yên ra. Nhìn tấm lưng trần cô lộ ra ngoài, bên trên chỉ có vài sợ dây nối chéo với nhau, áo lụa màu đỏ lại càng khiến cô quyến rũ vào nóng bỏng hơn rất nhiều.
Sau khibcô bước ra ngoài đã thấy anh nằm trên giường mình, gối đầu trên gối cô, đắp lấy chăn của cô, tự nhiên như xem đây là phòng anh vậy.
Cô nhìn anh:”Chú muốn ngủ ở đây sao?”
Anh khẽ ”Ừ” một tiếng:”Lên đây.”
Khúc Yên nhìn chỉ có một chiếc gối, lại nói:”Chú đợi nhá, em đi lấy thêm gối.”
Bước chân chưa kịp bước giọng nói ấm áp của anh lại vang lên:”Không cần đâu, lên đây đi.”
Khúc Yên hơi do dự một lúc rồi cũng tiến đến lên giường nằm.
Khúc Yên vừa tiến lại gần Thẩm Tây Thừa đã kéo cô vào lồng ngực của mình, hơi thở mạnh mẽ thở vô cùng nhịp nhàng trên tóc cô, gương mặt bình thản nhưng trái tim anh lại đập liên hồi.
Khúc Yên gối đầu lên cánh tay anh, mùi hương quen thuộc lại sộc vào mũi anh, Khúc Yên nằm ngửa cho thoải mái. Thẩm Tây Thừa vươn tay ôm chiếc eo mềm mại của cô, sau đó hôn một cái lên má Khúc Yên.
Anh nói:”Ngủ ngon.”
Cô trở mình về hướng anh, cánh tay dưới eo lại siết chặt thêm một chút, cô đưa ánh mắt nhìn cơ ngực ẩn trong lớp áo của anh. Sau đó anh lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô, cô đột nhiên hỏi:”Chú có muốn biết lần đầu tiên em gặp chú đã nghĩ gì không?”
”Nghĩ gì?” Anh ôm Khúc Yên càng chặt hơn, như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
”Rất đẹp trai, nhưng lúc đầu em sợ chú kinh khủng.” Cô nhớ lại ánh mắt lần đó lại hơi sợ sợ. Mà chủ nhân của ánh mắt đí chính là người đang ôm cô lúc này.
”Sợ cũng đều là người của em.” Anh cọ cằm lên mái tóc cô, hương thơm lan tản xung quanh.
Cô nhẹ nói:”Chúng ta đặt ra một quy ước nhá?”
Anh nghe ra sự nghiêm túc lại kiên quyết của cô, cũng có hứng thú muốn nghe.
Thẩm Tây Thừa khẽ nói:”Được. Em nói đi.”
”Sau này nổi điên không đừng tuỳ tiện đập phá.” Cô vô cùng cứng rắc nói. Lời lẽ như dạy bảo trẻ em quậy phá, cứng đầu không nghe.
Anh chậm rãi mở mắt, lực đạo ôm cô càng siết chặt hơn. Anh nhớ đến nụ hôn ướt át khi sáng, lại nhớ đến sự vùng lẫy trong lúc vô lực ấy vô cùng diễm lệ thì khoé môi anh lại cong lên.
Anh đồng ý thoả thuận:”Được, sau này đều nghe em.”
Thẩm Tây Thừa là người đàn ông đã trải qua rất nhiều chuyện trên đời, thế mà lại không có chút tức giận nào khi bị cô nhóc kém hơn mình hai mươi tuổi dạy dỗ, ngược lại còn hào sảng đồng ý với cô.
Chắc trên đời này chỉ có cô mới dám đưa ra điều kiện với anh, cũng chỉ có cô mới khiến anh dễ dàng đồng ý đến thế.