Lục Thiếu Khanh vội vang đi lên trước, lễ phép hô một tiếng:
“Anh!”
Hóa ra nam thanh niên này, chính là Vũ Liên Thành, thiếu chủ của Vũ gia, anh họ của Lục Thiếu Khanh.
“Em họ, chú không ở trường học tập cho tốt, vậy mà lăng xa lăng xăng chạy tới đây, sau này anh sẽ nói chuyện này với cô của anh!”
Lục Thiếu Khanh dường như đối với người anh họ này của hắn rất là kính nể, vội vàng cười theo nói:
“Đừng a! Anh, đại hội võ lâm này, cứ mỗi năm năm mới được cử hành một lần, cuối cùng em chũ chờ tới ngày, nếu như không được nhìn thấy một lần, chẳng phải thực sự đáng tiếc sao?”
Vũ Liên Thành lắc đầu,
“Chú đó! Thực sự không biết trời cao đất rộng, nếu như những lần đại hội trước đây thì không sao, nhưng lần này thì không giống, rất có thể sẽ xảy ra một trận đại chiến chấn động thế gian!”
“Đại chiên chấn động thế gian?”
Mấy người Lục Thiếu Khanh và Trương Uy, hai mắt lập tức sáng ngời.
“Anh, không phải là có quan hệ tới vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia chứ?”
Vũ Liên Thành nghe được điều này, trong chớp mắt vẻ mặt thay đổi, lập tức nghiêm mặt nói:
“Không thể nói bậy!”
Lục Thiếu Khanh không nghĩ tới anh họ của mình sẽ đột nhiên nổi giận, không thể không rụt cổ một cái, không dám nói thêm gì nữa.
Vũ Liên Thành hướng về sau lưng vẫy tay một cái, một nam thanh niên dáng người gầy gò đi tới.
Sau đó, Vũ Liên Thành mở miệng lần nữa nói:
“Thiếu Khanh, anh còn có việc phải làm, để tiểu Lục dẫn theo chú và các bạn của chú dạo chơi xung quanh, đừng để cho bạn của chú chạy lung tung khắp nơi đó!”
“Vâng, anh!”
Lục Thiếu Khanh vội vàng lên tiếng.
…
Chớp mắt một cái, mọi người đã đi dạo ở trên du thuyề được hai, ba giờ,
Trên du thuyền này có các loại phương tiện giải trí, quả nhiên tương đối đầy đủ, rạp chiếu phim, KTV, phòng game, nhà tắm hơi, bể bơi, bowling…gần như có thể nói trò nào cần có đều có, chỉ có điều thuyền không có người nào, cho nên có vẻ hơi yên tĩnh.
Đột nhiên,
“Bang!”
Một ân thanh giống như tiếng chuông của một ngôi chùa cổ vang lên,
Vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh vui mừng nói:
“Chắc là mười đại lão của mười thành phố lớn chuẩn bị lên thuyền! Chúng ta nhanh đi lên boong tàu xem một chút!”
Mọi người đi lên boong tàu, quả nhiên thấy ở phía dưới, có người của từng đoàn một đang nối đuôi theo nhau lên du thuyền.
“Mau nhìn! Đó là Ngụy Tử Thông đại lão của thành phố Bình Châu, còn có người đầu trọc kia, là Từ Báo đại lão của thành phố Hải Châu…”
Lục Thiếu Khanh dường như đới với các đại lão ở các nơi hết sức quen thuộc, bắt đầu giới thiệu cho cho mấy người.
“Còn có người kia!”
Lục Thiếu Khanh chỉ vào người của đoàn đi ở phía cuối cùng kia, quay về phía Tô Mạn nói:
“Mạn Mạn, đó chính là Tào Khôn đại lão ở thành phố Vân Châu bọn em đó!”
Mọi người nghe được điều này, tất cả đều thi nhau nhìn về hướng mà Lục Thiếu Khanh chỉ nhìn lại, Đổng Lực vuốt cằm nói:
“Chẳng lẽ người trẻ tuổi đeo kính đen ở bên cạnh Tào Khôn, vị này chính là Diệp tiên sinh có danh tiếng rất lớn kia có phải không a?”
Trương Uy lắc đầu, nói:
“Ta thấy không giống, tuy rằng người này cũng biết võ công, nhưng theo cảm giác của ta so với ta cũng không khác mấy, hơn nữa tuổi tác giống như không phù hợp…”
Trương Uy vừa nói ra lời này, mọi ngươi thi nhau gật đầu cảm thấy có lý,
“Thế nhưng mấy người khác thì càng không giống, chắc là vị Diệp tiên sinh kia không có tới?”
Mọi người bị một trận thất vọng.
Cùng lúc đó, đoàn người của Tào Khôn, chậm chạp là bởi vì không có nhìn thấy Diệp Trần ở đâu, đều đang rất lo lắng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói quỷ dị, vang lên ở trong đầu Tào Khôn,
“Tôi đã ở trên thuyền, mọi người lên đây đi!”
Tào Khôn đầu tiên là giật mình, sau đó là mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu hướng lên trên thuyền nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Trần, trong lòng âm thầm cảm thán Diệp Trần thần thông quảng đại.
Diệp Trần hướng hắn nhẹ gật đầu, lần nữa thông qua thần niệm truyền âm tới,
“Ông trước tiên không cần ra mặt găp tôi, tất cả dựa theo nguyên kế hoạch đã vạch ra mà làm, lúc cần xuất thủ, tôi sẽ tự xuất thủ!”
Tào Khôn nghe được điều này, lập tức trong lòng cốn còn đang căng thẳng bây giờ hoàn toàn được thả lỏng, lúc này mới dẫn theo nhóm thủ hạ của mình, dọc theo cầu thang lên tàu.
Sau khi mười đại lão của mười thành phố lớn trong tỉnh, theo sát sau đó còn có một số quan lại quyền quý giống với Lục Thiếu Khanh, đối với đại hội võ lâm lần này tương đối hứng thú, cũng thi nhau leo lên du thuyền.
Đương nhiên, theo lời kể của Lục Thiếu Khanh, những người này chắc chắn phải mua vé tàu, hơn nữa một cái vé tàu phải có giá mười mấy vạn, người bình thường căn bản không mua nổi.
Đợi sau khi tất cả mọi người leo lên du thuyền, vốn không khí trên thuyền rất vắng vẻ, lập tức trở nên náo nhiệt…
P/S: Ta thích nào….