Chào tạm biệt từng người trong đoàn phim xong, Đinh Giản và Phương Bạch liền cùng cô về khách sạn. Đinh Giản không yên tâm, còn muốn đưa cô tới bệnh viện kiểm tra một chút, bị Thịnh Kiều từ chối.
Nếu như bị chụp phải, nói cô mới vào đoàn phim ngày đầu tiên đã vào bệnh viện, thì không biết sẽ lại truyền ra những lời đồn đãi cô làm mình làm mẩy thế nào.
Lúc về khách sạn vừa mới chuẩn bị tắm rửa, cô liền nhận được cuộc gọi của Hoắc Hi. Anh biết hôm nay cô vào đoàn phim, lo lắng vết thương của cô còn chưa khỏi, bèn hỏi mấy câu về tình hình. Thịnh Kiều không kể chuyện đau đầu ra, làm nũng với anh: “Cái kịch bản này nhảm shit lắm ạ, lần nào em cũng không nhịn được muốn cười thoát vai.”
Hoắc Hi: “Kịch bản nhảm shit có cảnh hôn không?”
Thịnh Kiều: “…………”
Điểm chú ý của anh rất xảo quyệt đấy.
Thịnh Kiều vội nói sang chuyện khác: “Hoắc Hi, hôm nay anh đã cày rank cho chính mình chưa?”
Hoắc Hi: “…………”
Thịnh Kiều nói lời thấm thía: “Điểm danh không thể đứt đoạn được ạ! Anh nhớ phải điểm danh hằng ngày sau 6 giờ sáng, như vậy sẽ được điểm thưởng ngẫu nhiên, mỗi một điểm thưởng là một hòn đá dẫn tới danh tiếng đó!”
Hoắc Hi: “…………”
Thịnh Kiều mở chế độ loa ngoài, lại chọc vào Weibo ngắm nghía, tức khắc sợ hãi kêu lên: “Trời ơi, xếp hạng của Super Topic đã rớt xuống hạng 2 rồi! Anh nhìn đi, phải làm nhiệm vụ điểm danh đi chứ ạ!”
Hoắc Hi: “Em đang đánh trống lảng đúng không?”
Thịnh Kiều: “Éc.”
Cũng may Hoắc Hi phân biệt rất rõ giữa công việc và đời thường, không cò cưa mãi vụ cảnh hôn này. Anh lại dặn dò cô mấy câu phải chú ý thân thể, chỗ nào không thoải mái thì phải lên bệnh viện ngay, mãi đến lúc anh sắp phải vào trường ở bên kia, Thịnh Kiều mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Hức, yêu xa vất vả quá.
Yêu giấu diếm nơi đất khách lại càng khổ.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều cùng ăn sáng với Tằng Minh. Đạo diễn muốn quay bù hết phần diễn của cô, trong khoảng thời gian tiếp theo suất diễn của cô là nặng nhất, phần phải phối hợp chung với Tằng Minh cũng nhiều nhất. Lúc gặm bánh bao, Tằng Minh nói: “Tối hôm qua người đại diện nói với anh, sẽ xào một ít scandal cho anh em mình để tạo thế.”
Thịnh Kiều suýt thì phì cả bánh bao ra: “Không được!”
Tằng Minh cười cười: “Đây là thao tác bình thường lúc đóng phim mà, một thời gian nữa sắp xếp fan tới thăm ban rồi làm sáng tỏ bác bỏ tin đồn là được. Mấy bộ phim cổ trang bắt đầu quay dạo này không ít, nhiệt độ và độ đề tài đều không đủ.”
Thịnh Kiều liên tục lắc đầu: “Không được không được không được.”
Tằng Minh lườm cô: “Có phải em có ý kiến với anh không?”
Thịnh Kiều: “Không có mà!”
Tằng Minh: “Vậy tại sao em có thể truyền scandal với Hoắc Hi, truyền scandal với Thẩm Tuyển Ý, mà lại không chịu truyền với anh?”
Thịnh Kiều: “…………” Cô gian nan nuốt miếng bánh bao trong miệng, “Em không muốn để cư dân mạng cảm thấy em toàn là scandal, hay là anh với em xào hình tượng người anh em đi?”
Tằng Minh: “Anh không muốn làm anh em với đứa nhảm shit đâu.”
Thịnh Kiều: “???”
Muốn trát hết miếng bánh bao này lên mặt anh ta quá.
Trên đường tới phim trường, Thịnh Kiều gọi điện cho Bối Minh Phàm, kiên quyết phủ định kế hoạch xào scandal. Thấy cô khăng khăng không chịu như vậy, Bối Minh Phàm chỉ đành đáp ứng sẽ dùng đề tài tạo thế khác, lúc này Thịnh Kiều mới an tâm.
Hồi xưa có scandal với Thẩm Tuyển Ý, Hoắc Hi không thèm ngồi máy bay nữa, quay đầu về ấn cô lên tường mà hôn. Giờ mà có scandal với Tằng Minh, sợ rằng không giữ nổi cả hai chân luôn quá.
Lúc tới phim trường, đạo diễn đã ở đấy rồi. Bảo ông nghiêm túc quả là không phải nói suông, vừa thấy Thịnh Kiều tới, ông chào cô thật nhanh rồi bắt đầu giảng diễn.
Chờ lúc nhân viên công tác lục tục tới đúng giờ, các bộ phận đã chuẩn bị thỏa đáng, đạo diễn liền gọi nam số 2 vào chỗ.
Nam số 2 cũng giống Thịnh Kiều, đều là nghệ sĩ của Trung Hạ, là một newbie, tên Lý Quan Kỳ. Tuy rằng ngày hôm qua cậu đã chào hỏi Thịnh Kiều rồi, nhưng bây giờ phải diễn phối hợp cảnh đầu tiên, cậu vẫn chạy tới nói với cô: “Đàn chị Tiểu Kiều, chốc nữa xin chị chỉ giáo em nhiều hơn nhé.”
Thịnh Kiều cười nói: “Chỉ giáo thì chưa tới mức, cùng nhau cố lên nhé.”
Lý Quan Kỳ hơi thẹn thùng gãi gãi đầu, có sự tương phản rất lớn với nhân vật Ma Quân Mặc Lẫm mà cậu đóng. Mặc Lẫm thân là Ma Quân, lại luôn mặc đồ trắng, dịu dàng nho nhã, nếu so với nam chính Quý Huyền tính tình cục súc kiêu ngạo cuồng vọng mà nói, thì hắn càng có phong thái của tiên quân nơi Tiên giới hơn.
Chẳng qua dịu dàng đều là mặt ngoài, đây là một nhân vật miệng nam mô bụng một bồ dao găm âm hiểm xảo trá, cũng không biết newbie Lý Quan Kỳ này có thể khống chế được không.
Khắp nơi đã vào chỗ, bản phân cảnh gõ xuống, Thịnh Kiều mặc trang phục tiên đồng nhảy nhót chạy vào trong điện, trong miệng còn ngâm nga “Trong điện Đào Hoa có Đào Hoa Thập”, quả thật là tươi không cần tưới.
Đột nhiên, cô khụt khịt mũi, như thể cảnh giác với cái gì, lớn tiếng hỏi: “Ai đó?!”
Sau một lúc lâu, đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ, “Con khỉ nhỏ còn rất cảnh giác nhỉ.” Lý Quan Kỳ mặc áo trắng bay bay, đeo cáp treo bay từ trên nóc nhà xuống, sau đó lảo đảo một cái, quỳ gối trước mặt Thịnh Kiều.
Thịnh Kiều: “Pfft……”
Đạo diễn: “Cut!”
Lý Quan Kỳ đỏ lựng cả mặt: “Cháu xin lỗi cháu xin lỗi, không đứng vững ạ.”
Thịnh Kiều cười dìu cậu ta, còn nói: “Ma Quân hành đại lễ như thế, Tiểu Thập không nhận nổi đâu.”
Lý Quan Kỳ xấu hổ gần chết, chờ được đeo dây cáp lần nữa, Thịnh Kiều lại chạy từ ngoài điện vào, lần này cuối cùng Lý Quan Kỳ đã đứng vững vàng.
Hình tượng của cậu là đệ nhất mỹ nam trong Tứ Hải Bát Hoang, đẹp đến mức kinh thiên địa quỷ thần khiếp, là cái kiểu đến tiên nữ còn nguyện trụy ma vì hắn. Khi cậu cong môi khẽ mỉm cười, vẻ mặt Thịnh Kiều cũng chậm rãi chuyển từ cảnh giác thành u mê.
Đôi mắt cô chớp chớp, hồi lâu mới hỏi: “Huynh là ai?”
Lý Quan Kỳ lại cười, áo trắng hơn tuyết, khóe mắt hơi nhếch lên, diện mạo bản thân cậu đã rất tuấn mỹ, khi cười như vậy, quả thật có mấy phần mị hoặc.
“Ngươi đoán xem ta là ai?”
Thịnh Kiều bị nụ cười của cậu làm cho mê muội đến choáng váng đầu óc, bản thân mình chỉ là một tiểu tiên đồng pháp thuật thấp kém, làm sao đọ được sự mị hoặc của Ma Quân, ngây ngốc nói: “Huynh đẹp như vậy, ta đoán huynh là Nhị hoàng tử.”
Ý cười của Lý Quan Kỳ càng đậm: “Đúng vậy, ta chính là Nhị hoàng tử.”
Thịnh Kiều vừa nghe thấy mình đoán trúng, tức khắc lâng lâng. Lý Quan Kỳ nói: “Con khỉ nhỏ, ta tới cung Bắc Đẩu này vốn là để xin hỏi thảo dược, chẳng ngờ lại bị hấp dẫn bởi hoa đào mỹ lệ trước điện của ngươi. Hiện giờ thân mình hơi mệt, ngươi có thể lấy giúp ta một lọ Thiên Chân đan lại đây không?”
Thịnh Kiều ném xuống một câu “Chờ ta trở lại”, quay đầu chạy thẳng. Diễn được dáng vẻ u mê bị sắc đẹp mê hoặc ba hồn ném hai hồn vô cùng nhuần nhuyễn.
Đạo diễn hô qua cảnh.
Trước đây còn lo lắng Lý Quan Kỳ không khống chế được hình tượng, nhưng người ký hợp đồng với Trung Hạ sao có thể là hạng người bình thường, Thịnh Kiều vẫn rất bội phục kỹ thuật diễn của cậu newbie này.
Ngay sau đó lại quay cảnh thứ hai, Thịnh Kiều lấy đan dược trở về, Lý Quan Kỳ xoa xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Con khỉ nhỏ ngoan lắm, lần sau bổn tiên chắc chắn sẽ khen thưởng ngươi hậu hĩnh.”
Dứt lời cậu liền ngồi xổm xuống, khom lưng chạy khỏi ống kính.
Thịnh Kiều cố gắng nhịn cười, nghĩ thầm, hậu kỳ cũng thật không dễ dàng gì. Đạo diễn định quay cảnh này một đúp duy nhất, chờ khi Thịnh Kiều cười ngây ngô chạy lên giường nằm, cười tủm tỉm nhớ lại cảnh tương ngộ vừa rồi với Nhị hoàng tử, vai phụ cũng đi vào theo ám hiệu bằng tay của đạo diễn.
Anh ta đột nhiên đẩy cửa ra, nhào về phía mép giường: “Tam Thập, đan trong phòng Thiên Chân đan có phải bị muội cầm đi rồi không?”
Chỉ thấy Thịnh Kiều hét lên một tiếng, đột nhiên ôm chăn, liên tục lùi về góc giường, thoạt nhìn thật đáng thương.
“Ghét sư huynh Tam Vong quá, đi vào phòng con gái sao lại có thể không gõ cửa, sao lại thô lỗ như vậy chứ, nhỡ như muội không mặc quần áo thì phải làm sao đây, người ta vẫn còn là một hoàng hoa con khỉ, thân thể trong trắng của muội nhỡ bị huynh nhìn thấy thì còn gả đi đâu được nữa…… Pfft ha ha ha ha ha không được rồi đạo diễn ơi, lời thoại này nhảm shit quá! Hoàng hoa con khỉ là cái quỷ gì chứ!”
Thịnh Kiều sắp bị chính mình cười ngất luôn.
Đạo diễn: “…………”
Biên kịch: “…………”