“Từ nhỏ chị đã bảo vệ em rồi, chị ấy không ưa chị Tuyết thì thôi, còn đối xử với em thế nữa.”
“Vậy nên?”
Kỷ Nhiên không mấy kiên nhẫn, Nhã Linh đang trong đà nói, nên không thèm để ý, dù sao cô chẳng mong anh ngay lập tức thích cô, chỉ cần từ từ thay đổi anh là đủ rồi. Vậy là ấm ức không thôi.
“Anh rể, anh giúp em đi được không?”
Thanh Hào thấy Nhã Linh cầm ống tay Kỷ Nhiên lắc lắc, thiếu điều quỳ phục cô gái này. Chẳng biết cô ấy là ai, mà lại nũng nịu với người khác như thể thân quen lắm, đến cả anh cũng tưởng Nhã Linh là em gái gì của Kỷ Nhiên thật ấy chứ. Quyên thì ngồi bên cạnh suốt, bấy giờ cũng nhìn Nhã Linh như thể Nhã Linh cướp chồng của mình đến nơi. Qua câu chuyện của hai người, Quyên mới hay Nhã Linh là em gái của cô – người vợ kia của Kỷ Nhiên, nghĩ đến đây Quyên ngưng bật cười, không ưa gì Nhã Linh, Kỷ Nhiên lặng lẽ rụt tay, Nhã Linh cũng buông ra ngay. Anh liếc nhìn cô.
“Được.”
Nhã Linh cười tươi như hoa, liên tục nói, “Cảm ơn anh rể, em biết anh tốt nhất mà.”
Quyên thì không cười nổi, Nhã Linh có quan hệ gì với anh đâu mà anh đồng ý giúp? Ban đầu cô vào làm, còn nghĩ sẽ ở bên cạnh Kỷ Nhiên rồi, thì Trì Tuyết gì đó không còn cơ hội nữa, bây giờ gặp Nhã Linh mới biết mình suy nghĩ quá đơn giản rồi. Ngay cả em gái cô ta mà anh còn giúp, vậy thì cô còn có chỗ đứng nào trong lòng anh nữa chứ? Quyên nhìn Nhã Linh càng lúc càng không thuận mắt, Kỷ Nhiên khi này mới đứng dậy.
“Tôi sẽ giải quyết, em về đi”.
Nhã Linh gật đầu, chớp chớp mắt ngây thơ vô tội, “Cảm ơn anh nhiều, em không làm phiền anh làm việc nữa”.
Nhã Linh lúc này mới đứng dậy lắc lư rời khỏi đây, trước khi đi còn nhìn thoáng sang Quyên, hơi hất cằm như thách thức. Quyên thấy vậy mới đứng dậy đi theo, trong lòng rối tới mức muốn gạt chân Nhã Linh. Nhưng cô không thành công, đã thấy Nhã Linh bước lộc cộc ra ngoài. Quyên bấy giờ mới đi theo.
“Đứng lại.”
Nhã Linh đang chờ thang máy, thấy Quyên mới cười khẽ.
“Ái chà, chị ơi giúp em quẹt thẻ với. Em còn đang vội đi quay phim”.
Quyên nghe giọng Nhã Linh như sai sử, nào chịu làm, chỉ đứng đấy nhìn Nhã Linh từ trên xuống dưới.
“Em gái cũng lẳng lơ vậy, chẳng biết bà chị thế nào”.
Nhã Linh từ nhỏ đã diễn, sau này còn theo nghiệp diễn, mấy câu mắng chửi nghe đã quen tai, nên cũng chẳng giận hờn, vừa nhìn lướt sang đã biết Quyên có địch ý với mình là vì sao. Nhã Linh khẽ cười.
“Nhưng anh rể thích thế đấy, còn hơn người cao sang gì đó mà anh ấy còn không thèm liếc một cái”.
Quyên nghe thấy vậy gương mặt đỏ ửng, ra chiều giận lắm. Nhã Linh không nói gì, vẫy tay đi vào thang máy, Quyên tức đến run người, đến cạnh bàn ngồi xuống. Lấy điện thoại ra chẳng biết gửi tin nhắn cho ai.
Thanh Hào nhìn hai cô gái rời đi, nhưng anh không có tâm trạng xem thử họ làm gì, mà đi về hướng tổng giám đốc, Kỷ Nhiên cần làm gì thì làm đấy, uống trà thì uống trà, kí biên bản thì kí biên bản, dáng vẻ nhàn hạ đến không thể nhàn hạ hơn. Sau đó, ngước lên đã thấy Thanh Hào như đứng đống lửa như ngồi đống than, anh hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Thanh Hào thấy anh để ý đến mình, mới tiến lại gần.
“Chuyện của Nhã Linh?”
Kỷ Nhiên còn tưởng Thanh Hào lo lắng gì, đây với anh chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Anh phẩy tay.
“Cậu làm đi”.
Thanh Hào chỉ tay vào mặt mình, nói không thành tiếng.
“Tôi giải quyết?”
Kỷ Nhiên hiển nhiên không tự mình làm những chuyện nhỏ này, Thanh Hào giải quyết là chuyện bình thường thôi. Việc cô nào đó ghét cô nào, chỉ cần rót vốn là dễ nói chuyện rồi. Nhưng anh lo ngại, không phải việc Kỷ Nhiên tiêu tiền nâng đỡ Nhã Linh, mà là một chuyện khác chẳng biết nên nói hay không. Cuối cùng, Thanh Hào xét thấy tình trạng của Kỷ Nhiên, vẫn nói ra.
“Sếp, đừng nói tôi không nhắc anh, nhưng tôi thấy anh không nên giúp đỡ Nhã Linh thì hơn”.
Kỷ Nhiên vẫn đang cắm cúi làm việc, Nhã Linh với anh chỉ là người qua đường không đáng nhắc đến, nên Thanh Hào có nhắc nhở, anh vẫn chẳng buồn để tâm là mấy. Thanh Hào thở dài, đến cạnh bàn xếp tài liệu cho Kỷ Nhiên. Người ta chỉ cần làm tốt công việc được giao, sao đến khi anh làm thì phải chăm lo cho sếp cả miếng ăn giấc ngủ, thậm chí theo đuổi vợ thế này? Anh chỉ âm thầm nghĩ mình số khổ, mới tiếp tục: “Sếp à, Nhã Linh không tốt lành gì, anh giúp cô ấy như vậy không ổn đâu”.
“Cậu cứ làm theo lời anh đi, chuyện sau đó không cần để tâm.”
Kỷ Nhiên không để ý, Thanh Hào lo muốn rụng tóc, thấy dáng vẻ chẳng có gì của Kỷ Nhiên cũng thôi không nói nữa. Trong lòng muốn gào thét, sau này anh có chuyện gì đừng tìm tôi khóc. Mà Thanh Hào nghĩ đến cảnh Kỷ Nhiên khóc, chỉ cảm thấy khó tin hơn tuyết rơi mùa hạ, vậy là rùng mình ra ngoài. Có lẽ gần đây anh làm việc quá vất vả, nên mới có suy nghĩ bất thường, Thanh Hào
cảm thấy làm thêm cho Kỷ Nhiên vài năm, có lẽ anh sẽ suy kiệt mà chết mất.
Thanh Hào âm thầm thương thân trách phận lần nữa, rồi khép cửa lại, vẫn theo lời anh giải quyết chuyện của Nhã Linh.