“Trầm Lăng huynh, huynh có sao không? Chắc là con cương thi đó mạnh tay với huynh lắm, ta có một viên đan dược trị thương cao cấp cho huynh.” Lan Khuê đau lòng nhìn Trầm Lăng đang nằm trên giường.
“Vẫn ổn, cảm ơn lòng tốt của ngươi, Lan Khuê.” Trầm Lăng lạnh nhạt nói.
“Trầm Lăng huynh… Thật ra ta đã rất lo lắng cho huynh… Nhưng mà huynh đã không sao thì tốt rồi.” Lan Khuê cười gượng gạo, hai tay nắm lại.
“Ân.”
Trầm Lăng xoa tay, tiểu cương thi nhìn vậy nhưng thật mạnh bạo nha.
“Không có việc gì nữa thì cô có thể đi rồi.” Hắn trực tiếp đuổi người đi.
“Sư huynh, đó là Lan Khuê tỷ đó…” Tiểu sư đệ của Trầm Lăng không nhịn được mà thì thầm.
“Thì sao? Cô ta là ai thì liên quan gì đến huynh?”
“Huynh thật sự không nhớ ngày mà Lan Khuê tỷ tuyên bố với mấy kẻ thích mình là tỷ ấy chỉ thích huynh sao?” Tiểu sư đệ trợn mắt.
Ai cũng muốn được gần Lan Khuê thêm một chút, vậy mà Trầm sư huynh này lại có phúc mà không biết hưởng.
Trầm Lăng nhíu mày, đưa mắt nhìn Lan Khuê. Cơ thể ba vòng cũng ổn, nhan sắc tạm được, gia thế thua kém, tu vi thua mình vài phần.
Không xứng với hắn tí nào.
Nhận thấy ánh mắt có vài phần ghét bỏ của Trầm Lăng, Lan Khuê có chút tổn thương, cô ta được mệnh danh là người hoàn hảo nhất môn phái, vậy mà hắn cũng không hề thích cô ta dù chỉ một chút sao?
“Huynh thấy sao?” Tiểu sư đệ thấy ánh mắt của Trầm Lăng cứ dán lên người Lan Khuê liền hỏi.
“Xấu.”
Ba người: “…”
Lan Khuê buồn bã chạy ra khỏi phòng, Hoài An nhanh chóng chạy theo, nhưng không quên ném lại một ánh mắt tức giận.
“Sư huynh! Sao huynh có thể nói vậy được chứ!” Tiểu sư đệ thở dài, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp Hoài An tiểu sư muội mà.
“Xấu thì nói xấu thôi.” Trầm Lăng nhún vai.
___________
Vườn hoa của Bạch Viêm môn.
“Cương thi thúi, ngươi mạnh tay quá đó, hai tiểu tử kia một chút nữa là bị ngươi giết.” Trác Kim bĩu môi phê bình.
“Không mạnh tay thì bọn hắn sẽ không đưa mấy bảo bối cho ta.” Vân Yến phản bác.
“Thôi mà.” Thanh Hoan can ngăn hai người, ông sợ Trác Kim chịu không nổi mà thách thức Vân Yến, sau đó Bạch Viêm môn sẽ vắng mặt chưởng môn mấy tháng mất.
“À, Tạ Tuyết, đây là số bảo bối mà ta lấy được, ngươi giữ đi.” Thanh Hoan phất tay, một đống đồ hiện ra.
“Hình như ngươi chưa có nhẫn không gian, để ta…”
Vân Yến thu vào không gian của mình sau đó nhìn lão tổ: “Ta có không gian riêng.”
“Ngươi không có nhẫn mà cũng có không gian riêng?” Thanh Hoan sáng mắt, hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy, chỉ những người hoàn mỹ và xinh đẹp như ta mới có thôi.” Cô cong môi, hất hất mái tóc của mình.
Thanh Hoan và Trác Kim: “…” Thật là tự luyến.
“Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây.” Vân Yến đặt ly trà xuống.
“Còn sớm mà, ở lại chơi thêm một chút đi.” Vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn ở cô mà Thanh Hoan chưa biết, ông ta quyết phải tìm hiểu được!
“Bổn cương thi rất bận, từng giây từng phút trôi qua đều là lãng phí.” Vân Yến
lắc đầu, nghiêm túc nói.
Một đệ tử hốt hoảng chạy đến, nhanh chóng nói: “Chưởng môn, Lão tổ! Có người tu vi rất cao xông vào Bạch Viêm môn chúng ta!”
Thanh Hoan và Trác Kim nhíu mày, nhanh chóng phi kiếm đến cửa Bạch Viêm môn.
“Cho ta gặp Tạ Tuyết!” Nam nhân đó cuồng ngạo ra lệnh, xung quanh là một làn khói màu đen, đủ cho mấy đệ tử biết tên này là một ma tu.