Khi hai kiếm chạm nhau, im lặng không một tiếng động, chỉ có ánh điện quang lóe lên. Tia sét rơi xuống đoản kiếm nhỏ nhắn bị Bách Hoa tiên tử đánh cho tan tác.
Thế nhưng khóe miệng của nàng hơi cong lên, lớn tiếng khen ngợi: “Tốt!”
Một tiếng keng giòn tan vang lên. Hai kiếm lại tiếp xúc, rồi lại tách ra, điện quang lập tức biến mất.
Bách Hoa tiên tử mỉm cười, ánh mắt tán thưởng nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Kiếm thuật như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một Kiếm Tiên, chưa biết chừng còn là Phong Thánh ấy chứ.”
Nếu như có người ngoài nghe thấy lời đánh giá này của Bách Hoa tiên tử, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cả cằm. Mắt nhìn của nàng vốn dĩ đứng đầu thế gian, có thể nhận được lời đánh giá như vậy từ nàng, thật sự là quá giỏi.
Cố Thanh Sơn chắp tay hành lễ, cảm kích nói: “Đa tạ sư phụ đã chỉ bảo.”
Bách Hoa tiên tử gật đầu, nói: “Ta không thể dạy con quá nhiều về kiếm thuật, sau này, con phải tự mình tìm tòi thôi.”
“Dạ.” Cố Thanh Sơn đáp.
Bách Hoa tiên tử rời đi.
Đợi nàng đi, Cố Thanh Sơn mới đưa mắt nhìn về phía giao diện Chiến Thần.
Vừa rồi hình như đã nhìn thấy giao diện Chiến Thần hiện lên một dòng chữ nhỏ, đúng lúc so chiêu với Bách Hoa tiên tử, cho nên không kịp xem.
Chỉ thấy trên giao diện Chiến Thần quả nhiên có một dòng chữ nhỏ, ổn định dừng ở chính giữa.
[Toàn bộ kiếm quyết không gây ảnh hưởng tới cơ thể/thần hồn của người chơi đã được thức tỉnh.] [Kiếm quyết đã lĩnh ngộ được có tổng cộng một nghìn một trăm linh sáu loại, dưới đây là bảng thống kê.]…
Cố Thanh Sơn đọc nhanh như gió, chỉ thấy ngoại trừ bí kiếm, căn bản đều đã thức tỉnh.
Hắn nhìn lại giá trị hồn lực, giá trị hồn lực không tiêu hao chút nào.
Tất cả những thứ này, không phải là dựa vào hệ thống, mà là thành quả tích lũy hai đời, góp ít thành nhiều của hắn.
Thế nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn không buồn không vui, không chút vui mừng vì đã tìm lại được kỹ năng trong ký ức.
Bởi vì trong lòng hắn chắc chắn, vững vàng.
Vào giờ phút này của kiếp này, ngay tại Bách Hoa điện, hắn vô cùng vững tin rằng kiến thức về kiếm thuật của bản thân hắn đã vượt qua kiếp trước.
Cùng với việc tu vi nâng cao, khi bản thân trở thành Kiếm Tiên lần nữa, nhất định sẽ đạt được hào quang rực rỡ hơn kiếp trước.
Thời gian tiếp đó, Cố Thanh Sơn nghiêm túc cẩn thận tu luyện kiếm kỹ, liên tục luyện tập cho đến tận khi trời sáng.
Ngỗng trắng không biết từ đâu bay tới, nói với hắn: “Đi thu dọn đi, thu dọn xong thì tới ăn sáng, sau đó các đệ có thể lên đường rồi.”
“Được rồi.”
Cố Thanh Sơn thu địa kiếm lại, lúc này mới nhận ra cả người mình ướt đẫm mồ hôi. Hắn đi tắm rửa một chút, rồi trở lại Điện Phong Lan.
Trên bồ đoàn, đủ loại vật tư tu hành được xếp ngay ngắn, một xấp bùa chú màu vàng sáng được đặt phía trên tất cả các vật tư. Cố Thanh Sơn cầm lên nhìn, lập tức bừng tỉnh.
Đây là bùa truyền tin, sau khi đóng dấu Thần niệm của mình vào trong đó, người khác có thể dùng cái này để liên hệ với mình.
Lại nhìn xuống dưới, từng thứ như đan dược, đĩa bát quái thông dụng, lương khô, linh thạch, quần áo và đồ dùng dự phòng đều được chuẩn bị rất đầy đủ, chất lượng đều là hạng nhất. Ở bên cạnh đống vật liệu tu hành đó còn có một đống ngọc giản nhỏ trắng như tuyết.
Một lá bùa được đặt ở mặt trên của ngọc giản.
Cố Thanh Sơn cầm lá bùa lên, truyền linh lực vào nó.
Giọng nói của Bách Hoa tiên tử vang lên: “Những thứ này đều là bí thuật Ngũ hành, con là kiếm tu, những thứ này không đáng giá để học. Nhưng sau khi con đi ra ngoài, dù sao cũng phải giao thiệp, hãy lấy những bí thuật này ban ơn cho người ta.”
Bí thuật Ngũ hành là bí pháp cao hơn một bậc so với thuật pháp Ngũ hành, sức mạnh của nó trên cơ sở thuật pháp Ngũ hành đã được nâng cao rất nhiều.
Uy lực của bí thuật lớn, nhưng tiêu hao linh lực lại gần như ngang nhau, có giá trị hơn nhiều so với thuật pháp Ngũ hành.
Trong các cuộc bán đấu giá, bí thuật luôn là thứ có tiền mà không mua được, có giá trị cao hơn cả kiếm quyết.
Bởi vì kiếm quyết nếu như không có thiên tư kiếm thuật, thì chẳng khác nào vô dụng. Thế nhưng thuật pháp Ngũ hành thì không như vậy, chỉ cần có linh căn tương ứng, từ từ học, từ từ lĩnh ngộ, cuối cùng cũng có thể học được. Mỗi một mục bí thuật Ngũ hành, đều có thể là vật truyền thừa trong tông môn.
Một thứ giá trị như vậy mà Bách Hoa tiên tử lại cho Cố Thanh Sơn một đống, bảo hắn cầm đi ban ơn cho người ta.
Đây chính là sức mạnh của thánh nhân, chính là thực lực của Bách Hoa tông.
Cố Thanh Sơn cất chồng ngọc giản bí thuật vào trong túi trữ vật, trong lòng dâng trào ấm áp.
Rất nhanh, hắn đã quay trở lại Bách Hoa điện.
Tần Tiểu Lâu đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn, đang kéo Tú Tú có vẻ mặt đầy căng thẳng dặn dò kỹ càng.
“Gặp phải tu sĩ kỳ quái, không cần quan tâm đến bọn họ, bất kể đi tới chỗ nào, cũng phải bám chặt lấy tay tam sư huynh của muội đó.” Hắn ta lải nhải.
“Vâng.” Tú Tú ra sức gật đầu.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Bách Hoa tiên tử ngồi ở vị trí chủ tọa nói.
Mọi người liền ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng thịnh soạn.
Bữa sáng này xong rất nhanh.
Bách Hoa tiên tử nói: “Tuế thí lần này, Thanh Sơn và Tú Tú cùng đi, những gì ta nói sau đây, hai người các con phải nghiêm túc lắng nghe.”