“Quên mất rồi”
Bùi Văn Tuyên khàn giọng đáp, Lý Dung nâng mắt, liền thấy vành tai hắn đã đỏ bừng.
Vì thế nàng xác định, Bùi Văn Tuyên thật sự đã quên mất lý do.
Bởi vì chuyện này lại quên mất lý do khiến mình tức giận, đối với Bùi Văn Tuyên, quả thật có chút mất mặt.
Thật sự quá không có khí phách.
Vào lúc hai người ngồi trên xe, cãi nhau chí chóe quay về phủ Công chúa, Tô Dung Hoa vẫn còn quỳ dưới đất, nghe Lý Minh chất vấn.
“Nếu là ngươi làm, vì sao không nói sớm?”
“Vi thần có tội”
“Hiện tại ngươi mới nhận tội…”, Lý Minh chỉ vào gã, “Rốt cuộc là ngươi làm hay Tô Dung Khanh làm?”
“Là vi thần làm ạ!”, Tô Dung Hoa quyết đoán nói, “Vi thần vốn không dám thừa nhận, nhưng vì không nỡ để đệ đệ gánh tội thay, cho nên không thể không đến đây nhận tội. Xin Bệ hạ tha thứ”
“Nếu là ngươi làm, vì sao người Hoằng Đức khai lại là đệ đệ của ngươi?”
“Lúc ấy khi vi thần đi tìm Hoằng Đức, vi thần chưa từng lộ mặt”, Tô Dung Hoa cúi đầu thuật lại, “Hoằng Đức có lẽ là căn cứ vào gì đó mà đoán được thần là người của Tô gia. Ở Hoa kinh, thanh danh của đệ đệ cao hơn vi thần rất nhiều, có lẽ vì thế mà Hoằng Đức nhận sai người”
“Nhận sai người”, Lý Minh gật đầu, rõ ràng không hề tin lý do thoái thác kia, “Nếu nhận sai người, vậy việc ngươi châm lửa đốt Tấu sự thính, giết chết gã, có ý đồ gì?”
“Việc Tấu sự thính gặp hoả hoạn, vi thần cũng không rõ lắm. Còn về Hoằng Đức, thật sự chỉ là hiểu lầm, vi thần từng nói với Hoằng Đức, nếu gặp phải chuyện gì chỉ cần báo lại, nhưng vi thần cũng không hiểu vì sao gã trên đường đi lại tự sát”
Lời này nửa thật nửa giả, Lý Minh lẳng lặng phân tích độ thật giả bên trong, ông nhìn chằm chằm Tô Dung Hoa, Tô Dung Hoa không ngừng ăn năn nói, “Bệ hạ, vi thần cũng vì nhất thời hồ đồ, vi thần là thầy của Túc Vương, đương nhiên một lòng cũng chỉ vì Túc Vương và Nhu phi nương nương. Bình Lạc Điện hạ làm Ti chủ của Đốc tra ti, quyền cao chức trọng, nàng ấy và Thái tử vốn là tỷ đệ, sao có thể tách ra? Nhu phi nương nương cũng vì băn khoăn chuyện này cho nên vi thần mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy…”
“Tên khốn kiếp!”, Lý Minh nghe thế, nổi giận đùng đùng mắng, dù biết Tô Dung Hoa vì Nhu phi và Túc Vương, cũng không kiềm được quát, “Ngươi và Nhu phi, quả thật là thứ ngu xuẩn! Lý do trẫm bắt đầu tin dùng Bình Lạc là gì? Nếu không có Bình Lạc, một quái vật khổng lồ như Thượng Quan gia, Tô gia của ngươi sẽ nguyện ý đối đầu sao! Thượng Quan gia có thể vì Thái tử mà dùng hết toàn lực của cả gia tộc, ngươi có thể làm được không?”
“Hiện tại Bình Lạc vì quyền thế, dưới dự châm ngòi của Bùi Văn Tuyên, bắt đầu âm thầm đấu đá với thế gia. Dù bọn họ làm vậy là thật hay giả, hiện tại Thượng Quan gia lẫn các thế gia khác đã nhường lại vài vị trí trên triều, đây chính là kết quả! Bà ấy sốt ruột cái gì? Nhưng bà ấy sốt ruột cũng thôi, ngươi lại bắt chước theo làm gì? Đây là cách ngươi gọi là giúp đỡ bà ấy sao?!”
“Vi thần biết sai, là do vi thần thiển cận, không thể hiểu được ý nghĩ sâu xa của Bệ hạ, mong Bệ hạ thứ tội”
Tô Dung Hoa không dừng dập đầu, có vẻ cực kỳ hoảng loạn.
Lý Minh nhìn Tô Dung Hoa, nhất thời có chút mỏi mệt, sau hồi lâu trầm mặc, ông mới phất tay nói, “Thôi bỏ đi, ngươi lui ra ngoài. Ngươi cũng không thích hợp sống trên triều, đi đi”
“Vi thần tạ chủ long ân”
Tô Dung Hoa được Lý Minh nói, đứng dậy, xoay người rời đi.
Hắn ra cửa sau, liền thấy Tô Dung Khanh đang đứng bên ngoài Ngự Thư Phòng. Thị vệ canh gác bên ngoài Ngự Thư phòng đứng cách y rất xa, mà y đang lẳng lặng nhìn vào màn mưa, như đang đợi gã.
Tô Dung Hoa đi đến bên cạnh Tô Dung Khanh, hai huynh đệ đứng sóng vai ngắm mưa. Sau một hồi, Tô Dung Khanh bình tĩnh nói, “Đáng lẽ hôm nay huynh không nên đến”
“Nếu ta không đến…”, Tô Dung Hoa cười khổ đáp, “Đệ phải thế nào đây?”
“Dung Khanh”, Tô Dung Hoa nâng mắt nhìn trời, “Tuy ta không biết đệ đang muốn làm gì, nhưng đệ đừng quên, ta là ca ca của đệ, và đệ cũng không phải chỉ có một mình”
“Nhưng có vài con đường…”, Tô Dung Khanh bình tĩnh nói, “Nhất định phải đi một mình. Đợi đến khi đi đến cuối cùng, nếu ta chết rồi, nếu ca ca nguyện ý, đến giúp ta nhặt xác cũng được”
“Dung Khanh!”, Tô Dung Hoa cắn chặt răng, nhíu mày nói, “Đệ nói hươu nói vượn cái gì vậy hả!”
“Sau này đừng lo cho ta nữa”
Tô Dung Khanh xoay đầu sang, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, “Việc như hôm nay, sau này không được tái diễn nữa. Con đường này là do ta tự mình chọn, tội ta gây nên ta sẽ tự mình gánh. Nếu huynh muốn tốt cho ta…”, Tô Dung Khanh nhìn người thanh niên đầy vẻ kinh ngạc trước mặt, trong đầu không khỏi tuần hoàn hình ảnh Tô Dung Hoa dùng mái ngói tự cắt đứt yết hầu, khiến giọng của y không khỏi run rẩy, “Thì xin huynh, cứ sống tốt phần mình là được”
“Về đi”, Tô Dung Khanh quay người đi vào Ngự thư phòng, y khàn giọng nói, “Đi tìm Thượng Quan Nhã uống vài chén, sau đó tìm một thời điểm thích hợp mà cầu hôn”
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Tô Dung Hoa ngơ ngác, sững người đứng tại chỗ, nhìn theo bóng Tô Dung Khanh đi vào Ngự thư phòng. Cả người y lẩn khuất vào bóng tối, Tô Dung Hoa nhìn hồi lâu, đến tận khi có người đưa dù, nhắc nhở gã, gã mới bừng tỉnh, bản thân phải đi.
Gã đi xuống bậc thang, đi xuyên màn mưa ra khỏi cung. Vào khoảnh khắc cánh cổng cung phía sau lưng khép lại, phát ra tiếng kẽo kẹt, gã không kiềm được quay đầu lại.
Cánh cổng cung cao chót vót chẳng khác gì một con thú khổng lồ há to miệng, gã cứ ngơ ngác đứng đó, nhất thời có chút mờ mịt.
Gã không biết mình nên đi đâu nữa, gã không muốn về Tô phủ, nhưng lại không biết nên đi về đâu.
Gã trơ mắt nhìn quyền thế ăn mòn người thân yêu nhất của mình, toàn bộ Hoa kinh này chẳng khác gì một bình nước đặt trên chậu than, bất tri bất giác, sẽ khiến những người sống bên trong trở nên hoàn toàn thay đổi.
Tuy gã không hiểu những gì Tô Dung Khanh nói, nhưng gã lại thấp thoáng biết được một chuyện.
Đệ đệ của gã đang bước đi trên một con đường hoàn toàn khác với mình, mà cả đời này của họ, trong tương lai, sẽ không còn bất kì giao thoa gì nữa.
Tô Dung Hoa không kiềm được ngẩng đầu lên, muốn nhìn bầu trời đen kịt kia. Chính vào lúc này, gã nghe thấy một giọng nữ mang theo ý cười vang lên, “Ôi chào, không bị phạt đánh luôn ấy?”
Tô Dung Hoa nghe vậy, chậm rãi quay đầu lại.
Nữ tử đó mặc bộ váy lam, trên đầu mang nón cối, tay cầm theo một cây dù, bên hông đeo hồ lô đựng rượu.
“Cô ăn mặc kiểu gì thế hả?”
Tô Dung Hoa không khỏi phì cười, “Nửa đêm nửa hôm, đường đường một tiểu thư khuê các lại muốn đi vân du giang hồ sao?”
“Tô đại nhân đoán trúng rồi đấy”
Thượng Quan Nhã nâng mắt nhìn gã, cười nói, “Vốn định tối nay lên núi qua đêm, đợi xem mặt trời mọc, nhưng nghe thấy Tô đại nhân xả thân cứu đệ đệ vào cung, nên đi ngang qua xem thế nào. Không ngờ Tô đại nhân còn có nhã hứng như vậy, đứng ngây người dầm mưa, không sợ trúng gió cảm lạnh sao?”
“Đó còn không phải vì biết Thượng Quan đại nhân sẽ đến đón ta sao?”, Tô Dung Hoa cười đi đến trước mặt Thượng Quan Nhã, nâng tay đón lấy chiếc ô nàng đang cầm, rũ mắt cười nói, “Muốn cho Thượng Quan đại nhân đau lòng thêm một chút ấy mà”
“Vậy ngươi đã lầm to rồi, ta cũng không phải kiểu người sẽ thương xót người khác”
“Không sao”, Tô Dung Hoa hơi nghiêng đầu, “Chuyện này tại hạ làm rất khá”
“Ta mang theo rượu, Tô đại nhân có rảnh không, cùng đi xem mặt trời mọc?”
Thượng Quan Nhã giơ tay vỗ hồ lô đựng rượu, Tô Dung Hoa phì cười, “Đương nhiên, Thượng Quan đại nhân một mình lên núi, không có ai hộ tống, người khác sao yên tâm được?”
“Nói vậy phải cảm ơn Tô đại nhân rồi”, Thượng Quan Nhã xoay người, khiến vật trang sức bằng ngọc đeo bên eo cũng theo đó xoay một vòng. Nàng khoát tay, như sai sử tiểu nhị nói, “Đi thôi”
Tô Dung Hoa mỉm cười, tay cầm ô, đi theo sau Thượng Quan Nhã.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Gã đột nhiên cảm thấy, bản thân đã tìm thấy một người dẫn đường. Cho nên gã không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần bước theo bước chân của cô nương này, từng bước một đi về phía trước.
Mà lúc này, Tô Dung Khanh lại đang quỳ trước mặt Lý Minh, “Vi thần biết, Bệ hạ hiện tại không tin ai cả, nhưng nếu đả vậy, sao Bệ hạ không thử một lần xem ạ?”
Lý Minh nhìn chằm chằm Tô Dung Khanh, “Thử cái gì?”
Tô Dung Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy quyết tuyệt, “Về tất cả những nghi hoặc trong lòng của ngài hiện tại”
Bùi Văn Tuyên cho rằng bản thân đã thắng, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như thế?
Y, một người chậm rãi bò lên từ lò luyện ngục suốt 25 năm, không phải chỉ để trơ mắt nhìn mọi thứ giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Y muốn khiến tất cả những người và đồ vật mà kiếp trước từng hủy hoại tín ngưỡng, vinh quang của bản thân và gia tộc, đều kéo xuống địa ngục.
Mà giờ khắc này, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đã đến phủ Công chúa, hai người vai sát vai cùng nhau đi vào. Tâm trạng của Bùi Văn Tuyên đã tốt hơn, cho nên cũng nhớ lại chuyện ban nãy nói trên xe, “Lúc trên xe nàng nghĩ chuyện gì vậy? Ta thấy nàng xuất thần rất lâu, là vì đau lòng sao?”
“Đau lòng chuyện gì?”
Lý Dung bật cười hỏi, sau đó cũng vỡ lẽ ý của Bùi Văn Tuyên, nàng thở dài đáp, “Ta có gì đáng đau lòng chứ? Ta chỉ nghĩ, mọi người hiện tại rõ ràng đều là người tốt, tại sao lại có thể trở thành bộ dáng như kiếp trước chứ?”
“Tô Dung Hoa hiện tại vì cứu con trai của Hoằng Đức mà dám đặt mình vào hiểm cảnh, nhưng sau này gã lại vì Thượng Quan Nhã dùng thuốc độc giết chết Tần Chân Chân”
“A Nhã bây giờ có thể phân rõ trắng đen phải trái, nhưng sau này vào cung lại giật dây thao túng không biết bao nhiêu chuyện”
“Xuyên nhi trời sinh tính tình thiện lương, cuối cùng lại cũng vì cái chết của Tần Chân Chân mà liên lụy cả Tô gia”
“Mà Tô Dung Khanh… Một quý công tử tao nhã trong sáng như ánh trăng, cuối cùng lại biến thành một con quỷ Tu la chốn địa ngục, tay cầm lưỡi dao sắc bén”
Lý Dung cười khổ, “Chàng nói đi, rốt cuộc là ai đã làm sai chứ? Là Phụ hoàng sao?”
“Điện hạ”, giọng Bùi Văn Tuyên vô cùng ôn hòa, “Từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là thánh nhân. Mà đại đa số, bao gồm cả ta và nàng, đều chỉ là người bình thường”
“Những gì mà chúng ta đang làm, chính là loại bỏ lớp bùn nhơ kia”, Bùi Văn Tuyên cầm lấy tay Lý Dung, “Mọi người kiếp trước thế nào cũng đã là kiếp trước rồi. Mà kiếp này, thật ra chỉ mới bắt đầu thôi”
“Vậy còn chàng?”
Lý Dung đột nhiên bật hỏi, Bùi Văn Tuyên không khỏi nhìn nàng, “Ta?”
“Chàng nói ‘từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là thánh nhân’, vậy kiếp trước chàng từng làm chuyện ác sao?”
Lý Dung quay đầu nhìn hắn, có chút tò mò hỏi. Bùi Văn Tuyên không nói gì, hai người đi trên hành lang, Lý Dung lại có chút khó hiểu gọi, “Bùi Văn Tuyên?”
“Ta vốn cũng chỉ là người thường”
Giọng của Bùi Văn Tuyên rất nhẹ, không phân rõ được là vui hay buồn, “Chỉ là kiếp trước, mỗi lần chuẩn bị làm chuyện gì ác, ta sẽ nhớ đến nàng”
Lý Dung ngẩn người, Bùi Văn Tuyên cười khổ, “Không biết vì sao, dù có là thời điểm ta hận nàng nhất, ta cũng không muốn để nàng khinh thường ta”