Tuy là tỷ muội song sinh, nhưng mà giữa hai nàng không có chút tình thân, ngược lại còn là sinh tử cừu địch, nàng vội vã muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Cổ Tư khi phát hiện thực lực nàng tăng vọt.
…
– Nàng sẽ không sao chứ?
Lâm Phức Hương lo lắng hỏi.
– Yên tâm!
Chu Hằng lắc đầu:
– Nàng tất thắng!
Cổ Tư đã tập được môn võ kỹ Địa cấp thượng phẩm Ngũ Hành Liên Hoa Phá, cộng thêm có được mật Minh Ngọc Phong trợ giúp đột phá Sơ Phân nhị trọng thiên, còn có một pháp khí tam phẩm Linh Hải Cảnh đủ để dùng, quả thực chiến lực đã biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Như vậy vẫn không nắm chắc thắng lợi thì mới là chuyện lạ.
– Không đợi nàng sao?
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói:
– Không đợi!
Cổ Tư muốn chiến thắng Cổ Lộ rất dễ dàng, nhưng muốn giết chết đối phương lại là một chuyện khác, Cổ Lộ phát hiện không địch lại tuyệt đối sẽ không chiến không chết không ngừng, cho dù đánh trọn một tháng chưa chắc có thể làm được.
Vì giảm bớt phiền toái, Chu Hằng thu Lâm Phức Hương vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nàng là Tụ Linh Cảnh, Sơ Phân Cảnh liếc mắt một cái có thể nhìn ra tu vi cảnh giới của nàng. Lâm Phức Hương tuy rằng không muốn cũng không có cách nào, nhưng An Ngọc Mị mặt mày hớn hở, khoác tay Chu Hằng đi tới Võ Kinh Các.
Đây cũng là trọng địa trong trọng địa của Đại Diễn Tông, là nới tất cả thế lực nằm mộng cũng muốn tới.
Công pháp, võ kỹ!
Công pháp đại biểu cho tốc độ tu luyện nhanh, chậm, cùng với độ khó đột phá cảnh giới, một quyển công pháp Địa cấp thượng phẩm cùng một quyển công pháp Nhân cấp hạ phẩm, để cho hai người tư chất giống nhau tu luyện xuất hiện sẽ khác biệt giữa trời và đất bình.
Đại Diễn Tông mặc dù có đủ lực áp ngàn tông, trở thành người chủ của Hàn Thương Quốc, không phải là vì bọn họ có công pháp Địa cấp thượng phẩm sao? Mà Thiên Tinh Tông lại được người người ca tụng, cũng bởi vì bọn họ có công pháp Địa cấp trung phẩm.
Bởi vậy, bảo vệ Võ Kinh Các tự nhiên thành nhiệm vụ trọng yếu nhất, nếu như có thể nhận được công pháp trấn phái của Đại Diễn Tông ngày xưa, lại có thêm mấy chục năm, trăm năm tích lũy, không khó để biến tông phái mình trở thành Đại Diễn Tông thứ hai, thay thế địa vị Thiên Tinh Tông bây giờ.
Thời điểm hai người Chu Hằng đi tới nơi này, chỉ thấy nơi này đã có ít nhất trăm người, ngay từ đầu phần lớn bọn họ đã nhắm nơi này mục tiêu của mình, mà một ít là do càn quét nơi khác đi tới.
Kỳ hạn cách cũng không xa, cho nên biến nơi này trở thành nơi cạnh tranh gay gắt nhất.
Nhưng mà, cảnh tượng trong Võ Kinh Các lại khiến hai người Chu Hằng kinh hãi, bởi vì này tòa lầu đã bị hủy hoại một nửa, trên sàn nhà tầng dưới cùng xuất hiện một cái lồng sáng vàng nửa vòng tròn to lớn, giống như nửa vỏ trứng gà chụp mái nhà vỡ lại.
Không có công pháp, võ kỹ gì, toàn bộ đều trở thành phế tích.
Khẳng định màn ánh sáng này mới xuất hiện gần đây, nếu không tuyệt đối không khiến nhiều người tới đây tìm kiếm công pháp như vậy, tuy nhiên sao lại xuất hiện thứ cổ quái như thế?
Trận pháp? Cấm chế? Truyền tống môn?
Thứ này quá quỷ dị, ai cũng không dám đi đụng vào, vạn nhất dẫn tới công kích chết ngươi, tìm ai kêu oan đây?
Bởi vậy, mọi người đều nghị luận ầm ĩ về lồng sáng vàng, lại còn dùng gạch đá ném lên, cạch cạch…Tiếng gạch đá xuyên qua màn sáng dễ dàng rơi xuống đất, tuy rằng không có chuyện gì, nhưng mà vẫn không ai dám lên.
Nói không chừng cấm chế này chỉ có sát thương với vật còn sống à?
Người càng biết nhiều, thì cố kỵ càng nhiều. Nếu đổi thành thường nhân, bọn họ căn bản không biết trên đời có nhiều nguy hiểm như vậy, nói không chừng đã dấn thân vào thử thăm dò rồi, nhưng mà ở trong này căn bản đều là võ giả Sơ Phân Cảnh, người nào người nấy đều là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của mỗi đại tông môn, kiến thức, trí tuệ đều đứng đầu.
Bọn họ biết trên đời có nhiều thứ giết người vô hình lắm, hơn nữa nơi này là nơi nào? Đại Diễn Tông trọng địa, dĩ nhiên cũng là sát địa, bỗng nhiên xuất hiện một cái lồng sáng vàng, làm sao có thể phán đoán theo lẽ thường.
Mọi người đều nghị luận ầm ĩ, lúc này cũng không có ai khởi hấn, cho dù bình thời là oan gia đối đầu hiện tại cũng bất chấp, đều đặt lực chú ý lên cái lồng sáng vàng.
Này nói không chừng một đại họa, nhưng nói không chừng cũng là tràng đại cơ duyên!
Đại Diễn Tông bị phá hủy cũng không ai nói rõ được, theo mọi người đoán là bị một vị cường giả tuyệt thế hủy diệt, nhưng mà vị cường giả kia sao lại làm bí mật như vậy! Hoặc là, vị cường giả kia để lại chút kế thừa gì ở trong này không?
Nghĩ như thế, mọi người đều đỏ mắt lên!
Có thể tiện tay hủy diệt Đại Diễn Tông, tồn tại như vậy tuyệt không phải Linh Hải Cảnh có thể làm được, ít nhất phải là cường giả siêu cấp Kết Thai Cảnh, nếu như có kế thừa như vậy, cho dù không đạt tới Kết Thai Cảnh, nhưng Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh thì cũng phải ngẫm lại?
Vậy đủ để xưng bá ở Hàn Thương Quốc, phóng tới Lãng Nguyệt Quốc cũng đều được mỗi thế lực lớn chiêu mộ.
Bởi vì có cố kỵ như vậy, lại nôn nóng chờ đợi, mọi người vừa không dám xông vào, cũng không nguyện rời đi, cứ như vậy giằng co.
Chu Hằng cũng hết sức tò mò, những nơi khác đều quét qua, chỉ còn lại nơi này mà thôi, bởi vậy hắn và An Ngọc Mị đã ngồi xuống một bên, quan sát tình huống phát triển, chỉ là khổ cho Lâm Phức Hương, ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp tự mình trò chuyện để phát tiết buồn phiền.
Một ngày nữa qua đi, cách kỳ hạn một tháng cũng chỉ còn bảy ngày. Thời gian càng gần, mọi người càng lo lắng, nhao nhao lộ ra thái độ nóng lòng muốn thử, nhưng lại không dám hành động.
Võ giả Tụ Linh Cảnh có thể mười ngày nửa tháng không ăn không uống, huống chi là Sơ Phân Cảnh, bởi vì chỉ phải đợi ở chỗ này một tháng, mọi người đều lấy ra chút lương khô ăn, uống miếng nước là đủ để trở lại trạng thái tốt nhất.
Chu Hằng đã chuẩn bị lượng lớn thức ăn, nước sạch để ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng mà vì muốn giữ bí mật cho nên hắn cũng không thể đường hoàng vào trong đó, chỉ đành phải nhẫn nhịn chịu đói.
Một tháng không ăn, cũng không đại biểu không đói, chỉ là nó cũng làm tăng giới hạn chịu đựng cực hạn.
– Các vị, cứ chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp!
Một gã nam nhân áo xanh cuối cùng không nhịn nổi lớn tiếng nói.
– Nguyên Pháp Minh, ngươi nếu muốn xung phong đi thử sao?
Một người cười ha ha.
– Hừ, cuối cùng cũng phải tiến vào, nhưng phái ai đi lại phải bàn bạc một chút, không bằng mọi người rút thăm!
Nam nhân tên Nguyên Pháp Minh kia nói.
– Không cần rút thăm!
Một thanh âm êm tai vang lên, Nam Cung Nguyệt Dung dùng ánh mắt lành lạnh nhìn Chu Hằng:
– Các vị đều là rường cột nước nhà, hao tổn mỗi một người đều không dậy nổi! Chu Hằng, hiện tại chính là thời điểm ngươi vì nước nguyện trung thành!
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 119: Cái Lồng Sáng Vàng