Hiện tại Quan Xảo Xảo chân chính đang ở trong địa ngục tuyệt vọng kia.
Nhưng cô ấy cần thiết phải nhớ rõ là ai đã hại chết mình.
Trì Tiểu Trì nói: “Xin nhờ cô dạy cô ấy cách hấp thu năng lượng tiêu cực, cũng nói cho cô ấy biết Tống Thuần Dương tôi đây sẽ giúp cô ấy báo thù. Tôi còn hai lần nhiệm vụ phải làm, ở nhiệm vụ lần thứ chín có thể làm phiền cô dẫn Quan Xảo Xảo đến tìm tôi được không?”
‘Quan Xảo Xảo’ hiếu kỳ: “Tại sao không phải ở lần thứ mười?”
Đáp án của Trì Tiểu Trì càng khiến nữ quỷ cảm thấy mơ hồ: “Lần thứ mười thì không kịp nữa rồi.”
‘Quan Xảo Xảo’: “Nếu như tôi không hiểu sai thì anh muốn đem cô ấy đi ra từ nhiệm vụ lần thứ chín rồi lại đưa vào nhiệm vụ lần thứ mười?”
Trì Tiểu Trì: “Đúng vậy.”
‘Quan Xảo Xảo’ cười: “Chuyện này là không thể nào.”
Cô cũng từng thử chạy ra khỏi sự quản thúc của hệ thống, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng chỉ uổng công vô ích.
Trì Tiểu Trì cũng không có nhiều thời gian để giải thích với cô, chỉ nói: “Yên tâm, tôi làm được.”
‘Quan Xảo Xảo’ hỏi lại: “Nhiệm vụ lần thứ chín của anh bắt đầu khi nào? Tôi phải làm sao để tìm được anh?”
Trì Tiểu Trì nói: “Xin cầm cái này tới tìm tôi.”
Cậu đưa tay mình về phía ‘Quan Xảo Xảo’.
‘Quan Xảo Xảo’ ngơ ngác, vẻ mặt phức tạp mà gật đầu, cũng mở ra lòng bàn tay trắng nõn như ngọc.
Từ nhỏ Tống Thuần Dương đã ở cùng bà nội, hiểu biết rất nhiều về linh phù, Trì Tiểu Trì đã sớm dựa theo ký ức của Tống Thuần Dương mà lặng lẽ vẽ hai lá bùa dẫn đường, giấu trong tay áo.
Đây là bùa chú người xưa thường chuẩn bị cho binh lính ra biên cương đánh trận, một lá bùa dẫn đường được khâu trong quần áo của người nọ, lá còn lại do người nhà giữ.
Chỉ cần có lá bùa dẫn đường này thì cho dù bất hạnh bỏ mình, vong hồn cũng sẽ không trở thành âm hồn tha hương.
Dù cho quan ải vạn dặm thì vong hồn cũng có thể trở về quê cũ.
Cậu gấp một lá bùa màu vàng thành hình tam giác đưa cho ‘Quan Xảo Xảo’, cũng thành khẩn gật đầu với cô.
Sau khi ra khỏi thế giới thứ tám, Trì Tiểu Trì lợi dụng trị giá hối hận ít ỏi của Viên Bản Thiện để đổi lấy một cái tỏa linh bình sơ cấp trong kho hàng.
Đây cũng là lợi thế mà cậu chưa kịp báo cho ‘Quan Xảo Xảo’.
Trong đêm thứ hai ở nhiệm vụ thứ chín, Tần Lĩnh bị thương nặng, Trì Tiểu Trì chủ động đưa ra yêu cầu ở lại phòng y tế để chăm sóc, Cam Đường cũng ở lại.
Mà lúc nửa đêm cậu cảm ứng lá bùa có động tĩnh, liền mượn cớ đi nhà vệ sinh rồi chạy ra khỏi phòng y tế.
‘Quan Xảo Xảo’ mặc trang phục thiếu nữ trung cổ đúng hẹn mà đến, phía sau còn có một cái bóng sắc mặt tối đen cùng hai tay buông thõng, chính là Quan Xảo Xảo chân chính.
‘Quan Xảo Xảo’ ném lá bùa trong tay, nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Thật sự hiệu quả.”
Trì Tiểu Trì dùng Tỏa linh bình để thu hồn phách của Quan Xảo Xảo lại, cùng ‘Quan Xảo Xảo’ bắt chuyện vài câu, cũng mở lời mời cô rãnh rỗi có thể tới trại trẻ mồ côi chơi, mấy đứa nhóc ở đây nói không chừng sẽ rất thích chụp ảnh.
‘Quan Xảo Xảo’ bày tỏ sẽ cân nhắc, rồi bồng bềnh rời đi, thân ảnh biến mất trong màn đêm.
Ai ngờ bóng lưng của cô bị Liễu Thành Âm nhìn thấy, cho nên Liễu Thành Âm rời khỏi thế giới thứ chín vẫn nhớ mãi không quên “Người phụ nữ mặc đồ đen” kia.
Đối với việc này, Trì Tiểu Trì chỉ nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Chắc là hồn ma qua đường nào đó mà thôi.”
Trì Tiểu Trì bắt đầu trò chuyện với Quan Xảo Xảo trong bình, còn suýt nữa bị Viên Bản Thiện bắt gặp.
Trước mặt Quan Xảo Xảo, cậu vẫn là Tống Thuần Dương hiền hòa đáng yêu.
Nỗi bi phẫn của Quan Xảo Xảo khó đè nén, ở trong bình kể hết những việc Viên Bản Thiện đã làm với mình cùng với tất cả những điều vốn định làm đối với Tống Thuần Dương.
Sau khi Trì Tiểu Trì ‘phẫn nộ’ và ‘đau thương’ thì đã hỏi cô: “Cô có muốn báo thù không?”
Dĩ nhiên là cô muốn báo thù, nằm mơ cũng muốn.
Vì vậy Trì Tiểu Trì chỉ điểm cho cô phải làm thế nào.
Khi tiến vào thế giới thứ mười, Trì Tiểu Trì chọn đúng thời cơ làm rớt bể Tỏa linh bình.
Bắt đầu từ đó, toàn bộ diễn biến triệt để theo đúng kế hoạch.
Từ đầu đến cuối, Viên Bản Thiện cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu.
Cậu cũng không ngại Viên Bản Thiện tiếp xúc thân mật với mình, cũng không ngại kiếm chút hảo cảm từ Viên Bản Thiện, bởi vì độ hảo cảm của Viên Bản Thiện càng cao thì sau khi biết chân tướng sẽ càng khó chấp nhận hơn.
Thậm chí Trì Tiểu Trì còn mạo hiểm ở một trình độ nhất định, ở cửa ải cuối cùng đưa đáp án đầu tiên cho Viên Bản Thiện.
Cậu muốn Viên Bản Thiện còn sống, tràn ngập hy vọng mà sống, cũng ở bước cuối cùng thấy được cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính.
Trì Tiểu Trì thấy trị giá hối hận của Viên Bản Thiện phá vỡ năm mươi, liền bình thản mở kho hàng, đổi một bình Tỏa linh cao cấp.
Viên Bản Thiện phát hiện mình có giãy dụa cũng vô dụng, đành xụi lơ trên ghế, hàm răng không khống chế được mà lạch cạch va vào nhau: “…Em, em đến cùng muốn làm gì? Tống Thuần Dương?! Em muốn làm gì với anh?”
Khi nói chuyện, Trì Tiểu Trì đã đổi ba tấm thẻ thần kỳ loại cao cấp.
Cậu vừa đổi, vừa hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Viên Bản Thiện, tôi hỏi anh, khi anh chơi trò chơi, có xem hướng dẫn không?”
Viên Bản Thiện không còn khí lực cùng cậu nói cái gì mà trò chơi trò chiếc, cố gắng đạp chân, hy vọng có thể đứng lên để vồ tới bóp lấy cổ Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cũng không mong chờ Viên Bản Thiện có thể đáp lại, đành tự mình nói tiếp.
“Tôi sẽ xem. Hơn nữa còn xem từ điều đầu tiên đến điều cuối cùng, dù sao thăm dò quy tắc trò chơi rất có ích lợi khi bắt đầu chơi.”
Cậu đổi lấy một khẩu súng có thể gây thương tổn cho những sinh vật không có cơ thể sống.
“Tôi đã từng nghiên cứu, có những con quỷ rõ ràng có thể ngụy trang thành thực thể, có hơi thở như người. Tỷ như ‘Quan Xảo Xảo’ ở thế giới thứ tám mà chúng ta gặp được. Như vậy tại sao hệ thống lại không phán định cô ấy là người chơi, đưa cô ấy ra khỏi thế giới nhiệm vụ?”
“Sau đó tôi hỏi hệ thống thì mới biết, quỷ chỉ mang năng lượng đơn thuần, sẽ không tỏa ra năng lượng sợ hãi.”
“Cho nên quy tắc của hệ thống là chỉ cần đo lường đối tượng không tỏa ra năng lượng sợ hãi, như vậy hoặc là người chơi đã chết hoặc là quỷ. Trong hai trường hợp trên, hệ thống sẽ đóng chức năng truyền tống đối với hai cá thể này.”
“Mà năng lượng sợ hãi cũng là một loại năng lượng tiêu cực.”
“Cho nên anh đoán thử xem, Quan Xảo Xảo ở trên lưng anh đang làm gì đối với anh?”
Viên Bản Thiện vẫn không hiểu.
Hoặc là nói cách khác, Viên Bản Thiện đang cật lực né tránh suy nghĩ đến khả năng xấu nhất kia.