”Ngươi có rất nhiều thám tử mà!” Đào Dương cười, thấy hắn không dám nhận tách trà, lại đưa đưa cho hắn: ”Nhiều người nhìn vào như vậy, ta cũng đâu thể hạ độc chết ngươi được đúng không?”
Vương Dụ Tôn hừ một cái, rốt cuộc cũng nhận lấy tách trà y đưa, khẽ nhấp một hớp, thong thả nói: ”Tục ngữ nói yếu không địch lại mạnh, các ngươi còn biết đoàn kết với nhau, tất nhiên ta cũng phải tìm đến chút sự trợ giúp.”
”Nhưng những người ngươi tìm đến toàn là một đám liều mạng, bắt cóc, đánh lén…Loại chuyện như vậy mà cũng làm được, ông chủ Vương thật sự không sợ pháp luật sao?” Đào Dương nhìn chòng chọc vào mắt hắn, trong lời nói rõ ràng có ý ám chỉ.
Đương nhiên Vương Dụ Tôn biết rõ y đã sớm biết chuyện bắt cóc Mạnh Hạc Đường và đánh lén Châu Cửu Lương trước đây đều là do hắn làm, nhưng hắn vẫn không hoảng, ngược lại còn nhếch môi với vẻ đắc ý: ”Ông chủ Đào lo xa quá rồi, chẳng qua là ta thấy sau khi bọn họ ra tù không thể duy trì được cuộc sống trông đáng thương quá, cho nên ta thuê họ đến vận chuyển hàng hóa thôi mà, ngài là người hiểu chuyện, nói chuyện phải có chứng cứ chứ.”
”Phải phải phải, trách ta không giữ mồm giữ miệng nói sai rồi, suýt chút đã nói oan cho ông chủ Vương.” Đào Dương cười ra vẻ hối lỗi.
Vương Dụ Tôn ghét cái vẻ giả vờ giả vịt này của y, bỗng túm lấy cổ tay y, cố hết sức đè thấp giọng: ”Đào Vân Thánh, ngươi đừng có giả ngu với ta! Có bản lĩnh thì ngươi lấy bằng chứng ra đi, kêu quan binh tới đây mà bắt ta! Nếu không thì đừng có nhắc tới những chuyện này với ta, ta có thể đi cáo trạng là ngươi vu khống!”
Đào Dương liếc nhìn hắn, y vẫn cười cười: ”Thiếu niên toàn thích phô trương như vậy, đừng quên còn một câu tục ngữ nữa, cường long cũng khó áp chế địa đầu xà*, ông chủ Vương tuổi trẻ tính nóng, thân làm việc xa quê thì phải biết điều khiêm tốn một chút, đừng ép người ta đến mức không nhịn được ngươi nữa.”
*Cường long khó ép địa đầu xà: địa đầu xà còn có ý chỉ người địa phương, người nơi khác tới dù có mạnh tới đâu cũng không qua được dân bản địa.
Vương Dụ Tôn cười khẩy hất tay y ra: ”Ngại quá, từ nhỏ ta đây đã ăn nhờ ở đậu, lăn lộn đối phó với biết bao nhiêu người thân trong họ rồi, cách đối nhân xử thế không làm phiền đến ông chủ Đào đây dạy ta!”
”Nào dám, nào dám! Chẳng qua là ta lắm mồm nói đại một câu thôi.” Đào Dương vội cúi đầu ra vẻ hối lỗi, giây sau, đột nhiên lại cười hỏi hắn: ”Ủa? Ông chủ Vương có nghe nói xung quanh đây có một nhà xưởng nhỏ tên là Đức Vân Xã không?”
”Ngươi mở à?” Vương Dụ Tôn chưa từng nghe nói, cũng không nghĩ gì nhiều.
”Không không không.” Đào Dương lắc đầu, ra vẻ thần bí xích lại gần hắn, nhỏ giọng nói với hắn: ”Nghe đồn ở trong đó cao thủ nhiều như mây bay vậy, kinh doanh hay giết người gì cũng nhận không từ chối, trùng hợp là sư phụ nhà ta còn quen biết với ông chủ ở đó nữa.”
”Ngươi uy hiếp ta?” Vương Dụ Tôn bỗng vỗ bàn, tách trà bị chấn động lật đổ, nước trà đổ ra khắp bàn.
”Tối qua sư phụ vừa mới khuyên ta, đừng làm ra chuyện gì khiến bản thân phải hối hận.” Đào Dương nói, đỡ tách trà lên, tiếp thêm trà nóng cho hắn, đưa bằng hai tay cho hắn: ”Mượn hoa kính Phật, câu này xem như là quà gặp mặt dành cho ông chủ Vương.”
Vương Dụ Tôn cười khinh miệt, hắn cũng duỗi hai tay ra nhận lấy tách trà: ”Có qua có lại, ta cũng tặng lại cho ông chủ Đào một câu, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đầu đã buộc trên thắt lưng rồi còn sợ gì mà hối hận hay không?”
Cùng lúc đó, ở nhà họ Quách.
Quách Kỳ Lân tìm Cao Tiểu Bảo hỏi biết được bây giờ Đào Dương đang ở Minh Nguyệt Lâu, hắn vội chạy ra khỏi nhà, trong một con hẻm cách đó không xa, có một người nhìn hắn chạy ra khỏi nhà họ Quách, vội vỗ người đứng phía sau.
”Đại ca! Huynh nhìn xem có phải là hắn không!”
Người được gọi là đại ca chính là thám tử tối qua đã báo cáo tình hình cho Vương Dụ Tôn, từ xa nhìn bóng lưng của Quách Kỳ Lân, lúc này hắn gật đầu: ”Đúng rồi! Chính là hắn!”
”Vậy chúng ta ra tay đi!” Đàn em móc dây thừng định lao ra, đại ca vội níu hắn ta lại: ”Đừng! Ở đây quá gần nhà hắn! Trước khi ra cửa ông chủ đã dặn đi dặn lại rồi, không được khiến người khác chú ý!”
Đàn em hỏi: ”Vậy làm sao đây?”
Đại ca suy nghĩ, móc hai miếng vải rách trong túi ra, ném cho đàn em một miếng: ”Che mặt lại, sau đó ta đi chặn đường trước! Ngươi đi theo sau lưng hắn! Đợi hắn đến chỗ vắng thì ra tay!”
Hai người một trước một sau, đi theo Quách Kỳ Lân đến gần Đại San Lan, đại ca kia thấy thế không khỏi luống cuống, Đại San Lan cực kỳ đông đúc, nếu để hắn tới đó thì không còn cơ hội ra tay nữa!
Đang lúc gấp gáp, đột nhiên tên đại ca thoáng thấy phía trước cách đó không xa có mấy con hẻm, những con hẻm đó vắng vẻ, ngoằn ngoèo phức tạp, rất hợp để ra tay!
…
”A Đào, ta sai rồi, đệ ta thứ cho ta một lần đi…Không được, không được! Nghe mắc ói quá!”
”À Đào Dương à, xin lỗi nha, chuyện lúc trước đừng để trong lòng! Eh…Cũng không được! Cái này không phải giọng điệu xin lỗi!”
”Khụ khụ! A Đào à, lần này là ta sai, ta…Trời ơi! Cũng không được! Cái này hèn quá!”
Quách Kỳ Lân vừa đi vừa luyện tập cách xin lỗi Đào Dương, cơ bản là không phát giác bị người ta theo dõi, lúc hắn đi tới đầu hẻm mà tên đại ca kia mai phục, đúng lúc cũng tập được tới cách xin lỗi thứ hai mươi lăm.
”A Đào, ta biết đệ khổ tâm, cũng nhận thức được sai lầm của mình rồi, hi vọng đệ có thể tha thứ cho ta, lần này ta xin lỗi đệ trước, xin lỗi đệ! ”
Nói đến đây, đột nhiên Quách Kỳ Lân dừng bước, hai tay chắp lại cúi người với không khí, trong lòng đắc ý, cách này không tệ đâu! Đủ chân thành, cũng đủ trang trọng, dùng cách này đi!
Lúc hắn kích động ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào trước mặt đã xuất hiện một người đàn ông cao to che mặt, trong tay còn đang cầm dây thừng, nhìn chòng chọc vào hắn, Quách Kỳ Lân sợ đến hít ngược một hơi thật mạnh, toàn thân cứng ngắc, mở to mắt ra nhìn hắn ta: ”Đại đại đại đại, đại ca! Ta ra ngoài vội, trong túi không có tiền!”
Tên đại ca kia không nói lời thừa, nhanh chân bước tới, nắm chặt cổ áo hắn kéo vào trong hẻm, Quách Kỳ Lân cuống quít giãy dụa la hét cứu mạng, tên đại ca kia trước một bước bịt miệng hắn lại, cánh tay ghìm chặt cổ hắn, một tay khác lục lọi lấy dây thừng bên hông.
Tuy nói Quách Kỳ Lân không biết đánh nhau, nhưng không phải loại người hiền lành dễ ức hiếp gì, nếu hắn mà thật sự muốn quậy lên thì ngay cả Cao Tiêu Bảo tập võ từ nhỏ cũng bắt không được hắn, lúc này hắn sử dụng sức lực toàn cơ thể, không thèm để ý tới hình tượng mà giãy lên đành đạch như cá đạp nước.
Tên đại ca kia thật sự không túm nổi hắn, vừa buông dây thừng ra định dùng tay kia kìm hắn lại, Quách Kỳ Lân đột nhiên cắn phập một phát vào tay hắn, tên đại ca kia rống lên thê thảm, vội hất hắn ra, Quách Kỳ Lân ngồi sụp xuống đất, tên đại ca kia nổi giận, vớ lấy cây gậy ở góc tường, muốn đánh ngất hắn rồi đưa đi.
Quách Kỳ Lân nhìn hắn ta với vẻ hoảng sợ, nghiến răng hạ quyết tâm, bỗng đứng lên lao về phía hắn ta, húc vào bụng tên đại ca đó như trâu, húc cho hắn ta văng ra chỗ khác, tên đại ca kia ngã không nhẹ chút nào, vừa định đứng lên lại, Quách Kỳ Lân vô tình nhìn thấy cây gậy gần bên tay hắn ta, cuống quít quơ lấy, đập thật mạnh lên đầu tên đại ca.
Đầu choáng váng, chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt từ trên tóc xuống, tên đại ca kia ôm lấy chỗ bị thương, sau đó nhìn máu trong lòng bàn tay mình, hoàn toàn phát điên lên, lắc lư đứng dậy, bổ nhào về phía Quách Kỳ Lân!
”A ——-!” Quách Kỳ Lân trốn trong góc, sợ hãi vung vẩy cây gậy, nhưng không khiến tên đại ca kia bị thương, trái lại là khều rơi mặt nạ của hắn ta xuống, trong nháy mắt tên đại ca kia luống cuống, vội che mặt mình lại, Quách Kỳ Lân nhanh tay lẹ mắt, quyết định nhanh chóng đập lên đỉnh đầu hắn ta thêm một gậy nữa, sau đó nhân lúc tên đại ca đó ngã xuống đất, tranh thủ chạy ra khỏi hẻm.
Lúc này đàn em vừa mới chạy tới, thấy Quách Kỳ Lân chạy ra hẻm, vội tới xem tình hình, thấy đại ca của hắn ta máu me đầy mặt nằm rạp dưới đất.
”Đại ca!” Đàn em vội đỡ hắn ta dậy.
Đại ca kia đứng cũng đứng không vững, chỉ vào hướng Quách Kỳ Lân chạy, nghiến răng nói với vẻ dữ tợn: ”Nhanh lên! Mau đuổi theo nó! Nó thấy mặt ta rồi! Giết nó!”
”Rõ!” Đàn em đáp lời, móc con dao bầu bên hông ra, chạy nhanh đuổi theo Quách Kỳ Lân.