Khương Đào cười cười nói: “Ngài cũng biết đó là quan huyện phu nhân, là vợ quan gia, ta còn có thể đoán được ý tứ của nàng sao? Ngài nói ta hiểu được, để ta thử một chút”.
Triệu thị ngu dốt cũng nghe ra nàng nói có lệ, vội vàng nói: “Sao lại chỉ thử được? Ngươi phải nói đi chứ…”
Khương Đào ngáp một cái, hít một hơi, đứng lên nói: “Trời cũng không còn sớm nữa, ta không lưu đại bá nương ở lại dùng bừa tối. Thừa dịp còn sớm, ngài trở về cẩn thận”.
Nàng đi tới bên cạnh cửa, Triệu thị theo bản năng đứng dậy theo, Khương Đào cũng cầm cái rổ, đưa vào tay nàng, nửa đẩy nửa đưa mà đuổi Triệu thị ra ngoài.
Triệu thị cảm giác không đúng, tức giận nói với Khương Đào: “Nha đầu này mới rồi còn nói tốt với ta, sao lại trở mặt không nhận người rồi? Tết nhất này, ta còn chạy riêng tới một chuyến khép nép mà cầu xin ngươi…”.
Khương Đào nói: “Đúng nha, Tết mà phải để đại bá nương chạy tới một chuyến, không thể để người tay không đi về được”.
Trên mặt Triệu thị lại giãn ra, chỉ thấy Khương Đào bước nhanh vào phòng, không lâu sau lại đi ra.
Nàng đưa hạt dưa cho Triệu thị, cười nói: “Đại bá nương cầm lấy trên đường ăn”.
Sau đó đóng cửa lớn lại.
Triệu thị nhìn cánh cửa đón chặt trước mắt, lại nhìn hạt dưa trong tay.
Nàng cảm thấy…, Chính mình giống như bị chơi rồi???
Cách một cánh cửa, Khương Đào bước nhẹ chân kéo Thẩm Thời Ân về phòng nói chuyện.
Thẩm Thời Ân nhìn thấy nụ cười của nàng bất đắc dĩ hỏi: “Đại bá nương của nàng toàn nói lời không hay, chẳng lẽ một năm rồi còn không thay đổi? Rốt cuộc đã nói gì mà nàng vui như vậy?”.
Khương Đào che miệng cười một lúc, sau mới nói: “Xong rồi, ta phát hiện ra ta xấu lắm. Nàng bán thảm với ta, nói trong nhà tệ như nào, ta càng nghe càng vui, thiếu chút nữa cười thành tiếng trước mặt nàng”.
Thẩm Thời Ân không bị tình huống bi thảm của Triệu thị chọc cười, ngược lại bị lời này của nàng chọc cười, hắn nói: “Nàng đừng đùa nữa, tính nàng mà xấu thì trên đời này nào còn người tốt”.
Trước đó ở Khương gia, tuy chưa từng chính mắt thấy Triệu thị và Chu thị bắt nạt nàng ra sao nhưng nghĩ cũng nghĩ được. Hiện giờ Khương Đào là bằng hữu tốt của Hoàng thị, nếu thật là người xấu, tùy tiện nói vài câu là có thể tạo ra phiền toái không nhỏ cho hai nhà này.
Nhưng Khương Đào không làm mấy chuyện đó, nếu không phải Triệu thị tìm tới, nàng cũng quên mất còn có hai nhà người thân như vậy.
“Trước đó ta còn nói qua năm mới nhàm chán, đúng là không nên”. Khương Đào tựa vào vai Thẩm Thời Ân nói, “Có rồi so ra mới biết cuộc sống nhà ta thư thái bao nhiêu, ta không thể tham lam, như vậy là đủ rồi”.
Thẩm Thời Ân hôn nàng, Khương Đào muốn nói ban ngày ban mặt bị bọn đệ đệ nhìn thấy thì làm sao bây giờ, tuy vậy Thẩm Thời Ân không có tiến thêm một bước, hôn xong thì lui về.
Hắn nếm được mùi chua chua ngọt ngọt của quýt trên môi nàng, ý vị nói: “Đúng là rất tốt”.
……………..
So với bọn họ dịu dàng thắm thiết, Triệu thọ cầm hạt dưa về, không khí lại không tốt như vậy.
Lúc này Khương Đại chưa về, sau khi dọn tới trong thành, hắn liền đi làm công cho nhà người nhưng hắn không có tay nghề tinh tế, cũng chỉ có thể làm mấy việc chân tay dọn dọn nâng nâng. Loại việc này là nam nhân đều có thể làm nên không ổn định, hai ba ngày có khả năng phải đổi chủ.
Tuy rằng đang ăn Tết nhưng một nhà ba miệng ăn chỉ dựa vào tiền lương của hắn cho nên Khương Đại không dám ngừng, thừa dịp bên ngoài ăn Tết lại đi làm việc vặt cho người ta.
Triệu thị cũng như vậy, từ khi dọn vào thành cũng không nhàn, nếu không phải đi gặp Khương Đào, nàng cũng làm công bên ngoài, tuy vậy nàng được ít hơn, giặt đồ may vá còn chưa đủ tiền học và tiền uống rượu của Khương Bách.
Khương Bách lớn như vậy, yên tâm thoải mái ở nhà đọc sách, thấy nương hắn liền hỏi: “Cái đồ sao chổi kia nói sao?”.
Triệu thị bực bội nhíu mày, nói: “Đầu tiên là hỏi tình trạng nhà ta, ta thấy nàng nghe rất kiên nhẫn, còn nghĩ chuyện này tám chín phần là thành. Ai biết chờ ta mở miệng, nàng lại nói chuyện tú phường không phải nàng có thể làm chủ, còn phải hỏi ý tứ của quan huyện phu nhân… Cuối cùng nói ta đi một chuyến không dễ dàng, nhét cho ta một nắm hạt dưa”.
Kết quả này cũng không nằm ngoài ý muốn của Khương Bách. Trước đó hắn tính kế Khương Dương không thành, còn bù nửa cái mạng của mình vào thay. Lúc ấy, hắn ẩn ẩn cảm thấy không đúng, sau suy nghĩ mãi mới đoán được là Khương Đào phá rối.
“Nàng là người gian xảo, nương hơn nửa là bị nàng chơi rồi”. Khương Bách oán hận mà đóng sách lại, “Mắt chó coi thường người, năm ngoái ta qua được thi huyện, bọn họ không để trong lòng, xem như ta thi không đậu. Năm ngoái ta cũng là kém may… Năm nay tất nhiên thi đậu, còn phải cho họ biết coi thường nhà chúng ta là kết cục gì!”.
Nghe được chí hướng của nhi tử, Triệu thị cười nói: “Đúng! Chờ con thi tốt, trúng tú tài rồi, chẳng ai còn dám coi thường nhà chúng ta nữa!”.
Khương Bách gật gật đầu, lại nghĩ tới do ân khoa nên Khương Dương cũng được thi, hỏi Triệu thị: “Nương nhìn thấy con ma ốm Khương Dương không? Hắn thế nào?”.
“Chỉ thấy bóng lưng, nhìn cao hơn không ít, cũng không gầy như trước. Tuy vậy chưa nói được lời nào, con nha đầu chết tiệt kia đã bảo nó về phòng. Nhưng lúc ta vào cửa nghe được hắn nói cái gì mà phủ thí, viện thí, chờ đi viện thí ở tỉnh, cho Khương Đào đi chơi sau”.
Khương Bách cười nhạo: “Nàng thật coi khoa cử là trò đùa à? Thi huyện qua hay không còn chưa chắc đâu”.
Khương Dương bị đuổi khỏi trường tư đã không còn là bí mật, Khương Bách dọn đến trong thành không lâu liền biết nhưng sau chuyện Khương Dương bái Vệ Thường Khiêm làm lão sư cũng chưa có công khai, tầng lớp như Khương Bách, lại càng không biết tới thế hệ của Vệ gia, càng đừng nói tới chuyện Vệ Thường Khiêm thu học trò.
Hơn nữa, sau đó hắn có hỏi thăm qua toàn bộ tú tài ở huyện thành này, không nghe thấy Khương Dương bái ai làm sư, hắn luôn cho rằng Khương Dương tự học.
Đều nói Khương Dương có thiên phú cao, Khương Bách từ nhỏ lớn lên cùng Khương Dương dưới một mái nhà, cũng không thấy hắn có chỗ nào hơn người, càng không muốn thừa nhận bản thân kém hơn hắn. Trước đó thi không đậu, là phụ thân của Khương Dương không nghiêm túc dạy, không thấy hắn đổi tiên sinh một cái liền thi một lần qua huyện thí sao?
Hắn lớn hơn Khương Dương mấy tuổi, đọc sách nhiều năm như vậy mà thành tích thi huyện cũng chỉ đội sổ, Khương Dương thất học một năm có thành tích tốt mới lạ!
Cho nên hắn càng thêm khinh mạn nói: “Nương hãy chờ xem, chờ hắn đi thi rồi, liền biết được gian nan trong đó!”.
Triệu thị tin tưởng nhi tử vô cùng, cũng chờ Khương Dương bị chê cười.
Nhưng nàng chờ mãi chờ mãi, chỉ chờ được tin thành tích thi của Khương Dương đứng đầu toàn huyện!