Minh Tuệ có thể thề độc rằng cô không bao giờ làm chuyện có lỗi với Ân Tú.
Chị có thể sợ cô, ghét cô, nhưng phải tuyệt đối tin tưởng sự chung thủy ở cô. Minh Tuệ cảm thấy rất thất vọng, dường như câu chuyện tình cảm đầy sóng gió này, đã đến lúc cô không muốn cứu vãn nữa.
Minh Tuệ làm quen được với một người bạn bằng tuổi qua mạng. Tên là Trúc Linh. Cậu ấy quê ở Bình Định, đang sống và làm việc tại Nha Trang. Sau hơn một tuần nói chuyện trên facebook. Minh Tuệ quyết định hẹn hò gặp mặt, đương nhiên là giấu kín với Ân Tú.
Minh Tuệ suy nghĩ, đơn giản chỉ là cô muốn có thêm bạn bè, cô chẳng muốn cuộc sống của mình mãi chỉ có một màu mang tên Ân Tú nữa rồi.
Chọn một quán cafe khá xinh ở trung tâm thành phố, cô gọi một ly cacao đá. Im lặng ngồi cạnh cửa sổ để thưởng thức, lắng nghe một bản nhạc du dương:
“Chào cậu.”
Một bạn gái tóc dài, hơi xoăn, cả thân hình hơi đầy đặn, đang nhìn cô mỉm cười. Minh Tuệ nhiệt tình cười đáp lại:
“Linh đúng không?”
Bạn nữ khá tự tin, cậu ấy ngồi xuống, gọi phục vụ cho mình một ly Macchiato. Hai người nói chuyện khá vui vẻ, nhưng dường như Minh Tuệ có cảm giác lại không hợp nhau lắm. Linh vén mái tóc dài ra sau, cười cười rồi nói về công việc của công ấy:
“Mình quê Bình Định nhưng gia đình đã chuyển vào Nha Trang sống từ lâu rồi. Mình đang làm ngành du lịch, chủ yếu là hướng dẫn tham quan cho khách Trung Quốc. Lương tháng tầm trên dưới ba mươi triệu. Vì mình sống cùng gia đình nên cũng không chi tiêu gì nhiều.”
Linh nhấp một ngụm cafe rồi nói tiếp:
“Mình cũng không có bạn gì nhiều, nên cũng ít đi chơi, chủ yếu quanh quẩn ở nhà thôi. Thế hôm trước bạn nói bạn làm nghề gì?”
Minh Tuệ cảm giác khá gượng gạo, cô cũng chẳng muốn tiếp tục câu chuyện vì cảm thấy không hợp nhau.
Huỳnh Minh Tuệ nhếch môi, nói khẽ:
“Mình làm phục vụ thôi.”
Cô hiện tại đang kinh doanh quán cơm, ngoài những việc nhân viên làm. Đôi khi Minh Tuệ không vừa ý, cũng tự giúp họ bưng bê linh tinh hay làm đủ thứ việc vặt khác. Nói là phục vụ chắc cũng không tính là nói dối đâu nhỉ?
Khi Trúc Linh nghe Minh Tuệ nói xong, có cảm giác cậu ấy dường như không hài lòng. Không khí bỗng chùng xuống hẳn, cả hai cùng ngượng ngùng không biết nói gì nữa.
Huỳnh Minh Tuệ cũng chán nản không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nên cũng chẳng chủ động bắt chuyện để nói. Cả hai im lặng hồi lâu, Linh nói rằng cậu ấy có cuộc hẹn lúc bốn giờ nên đi trước. Minh Tuệ lại vui vẻ, cảm giác nhẹ nhõm hẳn, vẫy tay chào tạm biệt Linh.
Cuộc trò chuyện đã kết thúc chóng vánh như vậy, hệt như cái cách mà nó bắt đầu.
– HẾT CHƯƠNG 117 –