Lâm, thuyền buồm, dòng chảy hỗn loạn của thời không, thậm chí tất cả đều biến mất trước mắt Cố Thanh Sơn.
Cả thế giới tiêu biến trước mặt hắn.
Xung quanh trống rỗng.
Ngay sau đó, lại có một thế giới lấy tốc độ nhanh như chớp xuất hiện trước mắt hắn.
Không trung bốc lên từng ngọn lửa màu đen đỏ.
Khói đặc cuồn cuộn.
Mặt đất không ngừng trồi sụt, giống như một sinh vật nào đó còn sống.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã thấy Lâm.
Lâm mặc một bộ chiến giáp tơi tả, quỳ một gối trước mặt một người phụ nữ đang hấp hối.
Bốn phía tất cả đều là thi thể.
Thi thể loài người.
“Cầu xin người, đừng chết. Kiên trì một chút nữa thôi, có lẽ thông đạo truyền tống sẽ mở ra lập tức.” Lâm ôm người phụ nữa, đè nén giọng nói của mình, thấp giọng cầu xin.
Nước mắt theo gương mặt cô không ngừng rơi xuống.
Người kia miễn cưỡng nâng tay lên, lau nước mắt trên mặt Lâm.
“Vô ích thôi, chúng ta đều sẽ chết. Chỉ có con thích ứng với Vực Sâu, có lẽ sẽ sống sót được.”
Người phụ nữ cố hết sức nở nụ cười, nói.
Lâm không nhịn được mà bật khóc.
“Mọi người đều bị con hại chết, là con mang mọi người tới đây.” Cô nức nở nói.
Nói xong cô lập tức rút ra một con dao, muốn đâm vào tim mình.
Người phụ nữ nọ dùng hết sức lực cuối cùng, cầm chặt tay Lâm.
“Không trách con… Lâm, con phải hứa với ta, nhất định không được tìm chết, phải cố gắng kiên trì.”
Người phụ nữ đó phun ra một búng máu, tiếp tục nói: “Lâm, nếu con cũng chết, như vậy cái chết của mọi người sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Sống sót, sống… thay chúng ta.”
Giọng nói của người phụ nữ ấy ngày càng yếu ớt.
Bà đã chết.
Lâm ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu, hét lên một tiếng: “A a a a a a!”
Huyết lệ trào ra từ hốc mắt cô.
Từng đám khí tức không rõ từ bốn phương tám hướng ùa tới, tiến vào thân thể cô.
Thân thể cô bắt đầu từ từ biến hóa.
Cô biến thành một con quái vật nửa người nửa nhện!
“Ta không thể chết được! Ta phải báo thù cho mọi người!”
Cả thế giới vang vọng giọng nói tràn ngập tuyệt vọng của cô.
Cố Thanh Sơn rung động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại…
Lâm ở vực sâu, thi thể ngổn ngang, thế giới không biết kia… tất cả đều biến mất trước mắt hắn.
Ngay sau đó, thế giới nguyên bản đã trở lại.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đứng ở trên boong tàu, đưa mắt nhìn Lâm.
Tất cả dường như chưa từng xảy ra biến hóa gì.
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận cảm nhận bốn phía.
Không sai, đây là thế giới chân thật.
Thời gian dường như chỉ mới trôi qua trong một cái chớp mắt.
Vậy thì vừa rồi thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Mình bắt được một suy nghĩ trong đầu Lâm, sau đó đem nó thế giới hóa, chân thật hóa?
Đây thật ra là thuật pháp thế giới kiểu gì vậy?
Không, bình tĩnh lại đã.
Bình tĩnh.
Một lần thành công cũng không thể chứng minh điều gì.
Muốn hoàn toàn hiểu rõ đầy đủ năng lực của thuật pháp thế giới này, phải thử thêm vài lần…
Lúc này Lâm đã chú ý tới ánh mắt hắn, hỏi: “Cậu nhìn tôi như vậy là có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy nhìn cô có vẻ có tâm sự gì đó.” Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc nói.
“Cũng không phải tâm sự gì, chẳng qua chỉ là nhớ lại một việc lúc trước.”
Lâm bình tĩnh nói.
Cố Thanh Sơn khựng lại, không nhịn được mà khuyên nhủ: “Quá khứ cũng đã qua rồi, nghĩ lại làm gì?”
Lâm nhìn hắn, khẽ lắc đầu, nói: “Nhưng có một số việc không buông xuống được, nó cứ vĩnh viễn ở trong lòng cậu, từng giây từng phút cậu đều nhớ đến nó. Bởi vì cậu biết, quên nó chính là phản bội quá khứ của mình.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Lâm một mình tới trước lan can thuyền, dựa vào đó nhìn hư không vô tận ngoài kia.
Trông cô vô cùng cô đơn.
…….
Cố Thanh Sơn, Lâm, Laura ở trên con thuyền làm từ cây Kinh Cức, dùng phương pháp bí mật nhất để đến khu Kỳ Dị.
Cùng thời điểm đó.
Bên kia.
Một thế giới cách thế giới Ven Biển không xa.
Ma Long Vực Sâu hóa thành hình người, đang đi trên đường lớn phồn hoa cùng một người khác.
“Ngươi nói… những thứ kia các ngươi đều phải thông qua cách mua bán mới có thể biến nó thành của mình, đúng không?”
Người kia hỏi.
Ma Long Vực Sâu liên tục gật đầu: “Đúng, tiền là một vật tượng trưng cho giá trị, được lưu thông phổ biến, có thể dùng để mua các loại đồ vật này nọ.”
“Thì ra là thế, khó trách vừa rồi chúng ta ăn cơm không trả tiền lại bị một đám người đuổi theo năm sáu con phố.” Người nọ cảm thấy hứng thú nói.