Tô Nhàn có thứ mà Đinh Thu Huyền tuyệt đối không có… là tuổi trẻ.
Loại khí tức thanh xuân tràn ngập hơi thở thiếu nữ là thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể ngăn cản, huống hồ gì Tô Nhàn còn là một sinh viên, cho nên trông càng có sức sống hơn.
Đinh Thu Huyền bước chân vào xã hội từ sớm, cô đã mất đi sự hồn nhiên và ngây thơ ấy.
Nếu như Giang Nghĩa rung động thích đứa em họ này của mình, Đinh Thu Huyền tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Không bất ngờ, nhưng mà sẽ đau lòng.
Bàn tay Đinh Thu Huyền đang run rẩy.
“Bà xã?”
Giang Nghĩa nắm lấy tay Đinh Thu Huyền, anh hỏi: “Em sao vậy, sắc mặt không tốt lắm, có phải là cảm thấy không khỏe không, không muốn anh đi?”
Đinh Thu Huyền cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ: “Nào có, anh đi giúp đỡ em ấy đi, không có chuyện gì đâu.”
Ngoài mặt và trong lòng không thống nhất.
Mặc dù trong lòng rất rất không muốn Giang Nghĩa đi, nhưng mà ngoài miệng lại không nói.
Thật là, phụ nữ.
Đinh Thu Huyền cúi đầu ăn cơm, rõ ràng là vị ngọt, nhưng ăn ở trong miệng lại đắng chát.
Một khi đau lòng, thế thì có ăn cái gì cũng sẽ không cảm nhận được vị ngọt.
Cuối cùng, Đinh Thu Huyền vẫn không ngăn cản Giang Nghĩa ở nhà, mắt thấy Giang Nghĩa bị Tô Nhàn dẫn đi, nhìn bóng lưng của Giang Nghĩa, trái tim Đinh Thu Huyền như bị dao cắt, cứ luôn cảm thấy lần này Giang Nghĩa đi rồi thì sẽ không trở về.
“Nghĩa…”
Âm nhạc du dương, ly cà phê đắng.