Mọi người đều khó hiểu, ánh mắt hâm mộ nhìn Hồ Phỉ Vân, có thể có được một thị vệ cường đại như thế, địa vị của nàng ở trong tông sẽ càng cao hơn.
– Ngươi… là ai?
Hồ Phỉ Vân vẫn rất mơ hồ.
Lăng Hàn cười cười nói:
– Hàn Lâm.
– Hàn Lâm, Hàn Lâm, Lăng Hàn!
Đột nhiên đôi mắt đẹp của Hồ Phỉ Vân sáng lên, ý mơ hồ mất hết, khuôn mặt lộ ra tiếu dung. Tính cách của nàng có chút mơ hồ, nụ cười này cũng tràn đầy thiếu nữ ngây thơ khả ái.
Lăng Hàn mỉm cười, tuy cô nàng này mơ hồ, nhưng tuyệt không đần, chỉ nghe một cái tên đã bị nàng ý thức được, từ điểm đó mà nói, phản ứng thực rất nhanh.
– Ghê tởm!
Càn Thi Vân cũng giận dữ, cả người nàng tràn ra hỏa diễm, đan vào thành thần văn rậm rạp chằng chịt, như là Thần Nữ.
– Không ai nói cho ngươi biết, cắt đứt người khác nói chuyện là rất vô lễ sao?
Lăng Hàn quay đầu, nhìn nàng khiển trách.
– Phải phải!
Hồ Phỉ Vân học vẹt nói, tính cách của nàng là một chút cũng không thay đổi.
Càn Thi Vân tức giận, hai người này lại còn chế giễu mình! Đệ tử của Lẫm Thiên Tông đương nhiên không thể tự giết lẫn nhau, nhưng một thị vệ, coi như lại thiên tài, giết thì đã có sao?
Hồng ấn ở mi tâm của nàng lóe lên, bay ra một hỏa lô, nó vừa xuất hiện, nhiệt độ bốn phía liền tăng lên vô hạn.
– Không xong, đây là Càn gia Thần Nữ lô!
– Có thể đốt tẫn thương sinh, đó là chí bảo cấp bậc Tinh Thần cảnh!
– Không, đây chỉ là một vật phỏng chế, chính phẩm khẳng định ở lại Càn gia tọa trấn.
– Nhưng tuyệt đối là bất phàm, hầu như sắp đạt tới Nhật Nguyệt Cảnh!
Mọi người dồn dập lui về sau, đây chính là một vị Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đang phát uy, ngay cả đệ tử hạt giống còn lại cũng phải toàn lực ứng phó, nhân vật tầm thường làm sao có tư cách ở gần quan chiến?
Lăng Hàn hoành thân che ở trước người Hồ Phỉ Vân, mà Cửu Quận Vương thì từ sau vai của Lăng Hàn thò đầu ra, kỳ quái nói:
– Tại sao nàng lại tức giận?
Điều này làm cho sắc mặt người xung quanh cổ quái, nghĩ đến Càn Thi Vân có thể thổ huyết hay không a?
Càn Thi Vân không có thổ huyết, nhưng khuôn mặt tái nhợt, nàng thúc dục Thần Nữ lô, oanh, hỏa diễm vô tận bốc lên, đan vào thành từng mảnh thần văn sáng chói, vô cùng kinh khủng.
– Hỏa Diễm Phần Thiên!
Nàng nũng nịu một tiếng, vỗ về phía Thần Nữ lô, tức thì, nắp lò bay lên, một ngọn lửa màu xanh tuôn ra, bao vây về Lăng Hàn.
Lăng Hàn tạo ra một nguyên lực hộ thuẫn.
Nhục thân của hắn đương nhiên không để ý hỏa diễm như vậy, nhưng vấn đề là, y phục trên người hắn ăn không tiêu, bất kể mà nói, vậy hắn sẽ bị đốt thành trần truồng, cái này tự nhiên là không được.
– Nhất định phải mua một bộ bảo y, không cầu có hiệu quả phòng ngự cường đại, nhưng nhất định phải chịu được hỏa thiêu thủy ngâm.
Lăng Hàn âm thầm nói.
– Chết!
Càn Thi Vân ngự lấy Thần Nữ lô đánh tới Lăng Hàn, nếu hỏa diễm phun trào không thể oanh sát Lăng Hàn, vậy thu Lăng Hàn vào trong lò, lấy Thần Diễm dung luyện, cũng có thể luyện hóa hắn thành tro bụi.
Ông, Thần Nữ lô phóng lớn, bao phủ xuống Lăng Hàn.
Trong một tiếng nổ vang, Thần Nữ lô úp ngược ở trên đất, mà Lăng Hàn thì tiêu thất vô ảnh vô tung.
Bị trùm vào!
– Ha ha ha ha!
Càn Thi Vân cười to, bị thu vào Thần Nữ lô, vậy mặc cho thực lực của ngươi lại nghịch thiên cũng vô dụng, chỉ có bị luyện hóa.
Thình thịch!
Nắp lò hiện ra một thủ ấn rõ ràng, toàn bộ bếp lò run lên. Thình thịch, nhưng về sau, lại có một thủ ấn xuất hiện, tiếp theo là thứ ba, thứ tư, bành bành bành thình thịch, trong nháy mắt toàn bộ Thần Nữ lô mất đi dáng dấp ban đầu, biến thành hình không quy tắc.
Người lân cận nhìn, từng cái đều há miệng, đủ để nhét vào một quả đấm.
Hiển nhiên, đây là Lăng Hàn đang phát uy.
—————