Thân thể dường như nóng rực lên, nhưng lại có cảm giác tà ác ghê sợ, cuối cùng Mạnh Hồng Lượng cũng cảm nhận được vì sao Kỳ sư đệ trước khi chết lại kinh hoảng như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực mình lộ ra một đoạn mũi kiếm màu đen, ánh lửa hừng hực lấy vị trí đó làm trung tâm, nhanh chóng lan rộng ra toàn thân…
Không đợi thi thể Mạnh Hồng Lượng bị thiêu đốt sạch sẽ, Dương Khai liền đoạt nhẫn không gian của hắn, rồi không đợi được nữa đưa thần thức vào trong dò xét. Vừa nhìn qua, Dương Khai lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Trong chiếc nhẫn của Mạnh Hồng Lượng cũng không có nhiều thứ tốt, đồ vật trong chiếc nhẫn của hắn không khác biệt lắm với ba người Tạ gia Dương Khai đã đánh chết, cơ bản đều là đan dược và thánh tinh dùng để khôi phục, ngoài ra còn có mười mấy viên Hỏa Tinh Thạch lớn nhỏ.
Tuy nhiên, trong chiếc nhẫn của Mạnh Hồng Lượng còn có một khối tinh thạch khác tỏa ra nhiệt lượng nóng rực.
Đây không phải là Hỏa Tinh Thạch trong cơ thể Hỏa Linh Thú, mà là Hỏa Diệu Tinh Tủy, là một loại vật liệu cấp Hư Vương. Hỏa Diệu Tinh chỉ là vật liệu phẩm chất Hư cấp, căn cứ vào vật liệu tốt hay xấu sẽ phân ra thượng trung hạ phẩm.
Phía dưới khu núi đồi Dương Khai đã đi qua trước đó, hẳn là một mỏ quặng Hỏa Diệu Tinh.
Mà trong mỏ quặng Hỏa Diệu Tinh sẽ có một tỷ lệ rất nhỏ sinh ra Hỏa Diệu Tinh Tủy, cập bậc càng cao hơn.
Căn cứ vào tỉ lệ khối Hỏa Diệu Tinh Tủy này, nó chỉ là một khối vật liệu cấp Hư Vương hạ phẩm, nhưng cho dù là vậy, ở trên U Ám Tinh cũng rất hiếm thấy, chẳng trách hắn lại cướp đoạt vật này từ trên tay người trung niên, thậm chí còn muốn giết người diệt khẩu.
Dương Khai thuận tay ném khối này Hỏa Diệu Tinh Tủy vào nhẫn không gian của mình, rồi lại lấy ra một mảnh bản đồ khiếm khuyết.
Thu hoạch làm cho Dương Khai thực sự cao hứng chính là mảnh bản đồ khiếm khuyết này, mảnh bản đồ khiếm khuyết đã từng xuất hiện ở hội đấu giá tại Tụ Bảo Lâu!
Lúc đó, mảnh bản đồ khiếm khuyết này đã bị một tên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh lấy đi. Trong lúc hội đấu giá còn chưa xong hắn đã lén lút chuồn khỏi đó, sau đó lại bị một số người bám đuôi theo dõi, cuối cùng, mảnh bản đồ khiếm khuyết này lại bị một người thanh niên chiếm được, người thanh niên kia chính là Mạnh Hồng Lượng.
Lần đầu tiên Dương Khai nhìn thấy Mạnh Hồng Lượng vẫn còn chưa nhớ ra, chẳng qua chỉ cảm thấy đối phương hơi quen mắt. Tuy nhiên rất nhanh sau đó hắn liền nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài Thiên Vận Thành.
Lúc đó, sau khi bản đồ khiếm khuyết bị Mạnh Hồng Lượng lấy đi, Dương Khai đã không còn ôm hy vọng gì, dù sao có thể tìm được vị trí trên bản đồ khiếm khuyết chỉ dẫn hay không vẫn còn khó nói, cũng không thể biết được nơi đó có thứ gì tốt hay không, tất cả đều là ẩn số. Hắn cảm thấy không cần thiết phải vì một tấm bản đồ khiếm khuyết không xác định mà phải lãng phí tinh thần và sức lực.
Chỉ là bây giờ, Dương Khai không nghĩ tới mảnh bản đồ khiếm khuyết vòng tới vòng lui, cuối cùng lại lọt vào tay mình.
Trên tay Dương Viêm còn có một mảnh bản đồ khiếm khuyết khác, khi ghép hai mảnh lại với nhau có thể sẽ tìm ra được chút đầu mối, chờ sau này nhàn rỗi phải đi tìm kiếm một phen, nói không chừng sẽ gặp được cơ duyên.
Trong khi Dương Khai ở bên này lục lọi nhẫn không gian của người ta, ở bên kia, người trung niên đang kinh ngạc đến cực điểm nhìn hắn, hành vi Dương Khai lúc này hoàn toàn là của một tên cường đạo.
Tuy nhiên, hắn đối với chuyện này ngược lại không cảm thấy có gì lạ, giết người đoạt bảo là chuyện quá bình thường. Đợi Dương Khai xong việc, hắn mới gắng gượng ổn định thân thể suy yếu đi tới, ôm quyền nói: – Cực Đạo Môn Hoàng Hi Nhiên, cám ơn bằng hữu đã ra tay cứu giúp, nếu không có bằng hữu, Hoàng mỗ lần này chạy trời không khỏi nắng, xin nhận của Hoàng mỗ một lạy.
Nói xong, hắn hết sức cung kính lạy cho Dương Khai một cái.
– Chút chuyện nhỏ mà thôi, Hoàng huynh đừng khách khí. Dương Khai cười ha hả đỡ hắn dậy.
Trên mặt Hoàng Hi Nhiên mặc dù có vẻ may mắn, nhưng lại khá ảm đạm, trầm giọng nói: – Phải, nếu không có bằng hữu ra tay, mối thù của sư đệ sẽ không có cách nào báo được, nói không chừng trên đời này sẽ không có ai biết Mạnh Hồng Lượng đã giết hai huynh đệ ta.
Dương Khai nhẹ nhàng gật gật đầu: – Các ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, tìm được Hỏa Diệu Tinh Tủy rồi không ngờ lại bị hắn biết được.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Hoàng Hi Nhiên càng thêm ảm đạm, cười khổ nói: – Chúng ta đã rất cẩn thận, ta và sư đệ may mắn tìm được một nơi có không ít Hỏa Diệu Tinh, mà sau khi bằng hữu rời đi không lâu chúng ta thậm chí còn đào được Hỏa Diệu Tinh Tủy. Lúc đó hai huynh đệ ta cẩn thận từng li từng tí giấu đi, rồi lập tức rời khỏi đó. Nào ngờ trên đường rời khỏi liền gặp phải Mạnh Hồng Lượng nhận được tin tức đang chạy tới, hắn thấy trên khu đồi núi kia có rất nhiều người, nên đã thực hiện hành vi chặn đường cướp bóc, buộc chúng ta phải đưa nhẫn cho hắn dò xét một phen. Trong nhẫn của sư đệ ta có Hỏa Diệu Tinh Tủy nên đương nhiên không giao ra, không một lời hợp, Mạnh Hồng Lượng đã giết chết sư đệ ta, Hỏa Diệu Tinh Tủy cũng rơi vào tay hắn, Hoàng mỗ địch không nổi, chỉ có thể chạy trốn, nói ra thật xấu hổ.
– Thì ra là thế!
Tai họa từ trên trời giáng xuống chính là chuyện như vậy, chuyện này cũng không thể trách hai huynh đệ Hoàng Hi Nhiên để lộ tài phú ra ngoài, thật sự là không tốt số mà thôi.
– Vẫn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh bằng hữu! Hoàng Hi Nhiên trịnh trọng ôm quyền, Dương Khai cứu hắn, thay hắn báo thù, tất nhiên Hoàng Hi Nhiên cảm kích vạn lần, hơn nữa vị bằng hữu Dương Khai này vừa nhìn đã biết không phải là võ giả tầm thường, Hoàng Hi Nhiên cũng muốn làm quen một phen.
– Dương Khai.
– Thì ra là Dương huynh, Dương huynh chẳng lẽ là… Hoàng Hi Nhiên ngập ngừng nói một câu, ngay sau đó liền giật nảy mình, cười ha hả nói: – Hoàng mỗ thất lễ, Dương huynh chớ trách.
Dương Khai nhìn hắn một cách kỳ lạ, không hiểu ra sao.
Vừa rồi Mạnh Hồng Lượng cũng nói ngập ngừng kiểu đó, hiện tại Hoàng Hi Nhiên lại nói như vậy, hai người bọn họ có phải cùng nhầm mình với một người nào đó hay không?
Tuy nhiên Dương Khai cũng lười dây dưa với những chuyện như vậy, mở miệng nói: – Bây giờ Hoàng huynh có dự tính gì không?
Hoàng Hi Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: – Trước tiên tìm một chỗ trị thương đã, với trạng thái hiện tại của Hoàng mỗ thì không cách nào tiến sâu vào khu cực nóng được, càng đi về phía trước sẽ chỉ làm thương thế càng thêm nghiêm trọng mà thôi. Dương huynh không cần lo cho Hoàng mỗ, ta có thể liên lạc với những đồng môn khác một chút, không khéo quanh đây sẽ có huynh đệ khác.
– Như vậy cũng tốt. Dương Khai gật gật đầu, ôm quyền nói: – Nếu vậy, ta sẽ đi trước một bước.
– Dương huynh xin cứ tự nhiên! Sau này nếu có cơ hội, mời Dương huynh tới Cực Đạo Môn, Hoàng mỗ nhất định sẽ tiếp đón chu đáo!
Dương Khai mỉm cười, không nói gì, xoay người nhắm hướng khu thiên tài địa bảo đi tới.
Nhìn theo bóng lưng Dương Khai, trong lòng Hoàng Hi Nhiên liền nổi lên sự kích động khó hiểu. Hắn cũng giống như Mạnh Hồng Lượng, đều nhận định dương khai xuất thân từ cái địa phương kia, nếu không xuất thân từ địa phương kia làm sao có thể với tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh dễ dàng giết chết 5 đối thủ có cảnh giới tu vi vượt xa mình chứ?