Giang Nghĩa cười ha ha: “Đây là hành vi của vợ chồng bình thường mà, có gì đáng xấu hổ chứ, em có muốn thử một chút không?”
Đinh Thu Huyền hừ một tiếng: “Thử cái gì mà thử, đúng là không biết xấu hổ, em không thèm để ý tới anh nữa.”
Cô bước xuống giường đi vào trong nhà vệ sinh.
Đinh Thu Huyền đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, nhìn mình ở trong gương, gương mặt đỏ như quả cà chua.
Hô hấp dồn dập, tim đập rất nhanh.
“Mình… động?”
Trong đầu Đinh Thu Huyền xuất hiện một hình ảnh xấu hổ, càng nghĩ càng ngượng ngùng, nhưng lại dần dần cảm thấy hào hứng.
Nhưng dù sao, cô vẫn là một cô gái bảo thủ, chuyện này cô không thể học ngay lập tức được.
Tối nay, hai người đều trằn trọc khó ngủ.
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, hai người mới lần lượt tiến vào mộng đẹp, cả hai đều tràn đầy ảo tưởng với chuyện đó.
Có lẽ là đã đến lúc rồi?
Đợi đến khi vết thương lành lại thì…
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức hai người từ trong giấc ngủ, Đinh Thu Huyền bĩu môi, tính khí khó chịu khi rời giường: “Mẹ, mới sáng sớm mà gõ cái gì?”
Kết quả bên ngoài truyền đến không phải là âm thanh của Tô Cầm, mà là…
“Chị, là em, Tô Nhàn đây.”
Tô Nhàn
