Khí thế của Thần Cảnh đỉnh phong cũng lan từ người ông ta ra ngoài.
Trừ Long Hoàng ra, có lẽ không ai ngờ cảnh giới võ thuật của quản gia đi theo Long Hoàng đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong.
Trong mắt Long Hoàng lóe lên sát khí, lão ta suy nghĩ năm phút rồi mới lắc đầu: “Bây giờ chưa đến lúc ông ra tay, cứ chờ xem sao, chắc chắn cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô sẽ không dễ phân ra thắng bại như vậy”.
“Ý ông là?”
Quản gia hỏi với vẻ ngờ vực.
Long Hoàng hơi nheo mắt, trong con ngươi thâm thúy lóe lên ánh sáng trí tuệ.
“Bởi vì cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vốn là một cái bẫy! Một cái bẫy chết người!”
Long Hoàng trầm giọng nói.
“Bẫy ư?”
Quản gia mở to mắt, bỗng nghĩ tới điều gì, lập tức kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ…”
Ông ta chưa nói xong thì đã bị Long Hoàng ngắt lời: “Phải tránh họa từ miệng!”
Nghe thấy thế, quản gia vội im lặng, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vẻ kinh hãi.
Phía bên kia, sau khi bị Long Hoàng dập máy, Hoa Anh Kiệt cười lạnh: “Nghĩ mình là ân nhân cứu mạng của tôi thật ư?”
“Năm đó, chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ông tưởng tôi là đồ ngu chắc?”
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, vô số người đã đổ dồn đến Yến Đô.
Cao thủ Vương Cảnh vốn rất hiếm gặp giờ lại xuất hiện nhiều không kể xiết, có thể thấy ở bất cứ nơi nào.
Nhưng cũng không có nhiều người thực sự đạt đến Vương Cảnh đỉnh phong.
Dù sao, ngay cả Vương của năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh, trừ những gia tộc và thế lực hàng đầu, chỉ những cao thủ lánh đời mới có thực lực từ Vương Cảnh đỉnh phong trở lên mà thôi.
Phòng khám Ái Dân, Thành Cửu Châu.
Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh, Phùng Tiểu Uyển cầm mấy cây kim bạc, nhanh chóng đâm vào mấy huyệt vị quan trọng trên người anh.
Trán Phùng Tiểu Uyển rịn mồ hôi, người hơi run rẩy, nhưng cô ta vẫn kiên trì chữa trị cho Dương Thanh.
Sau khi 81 cây kim bạc cắm hết lên người Dương Thanh, Phùng Tiểu Uyển vuốt kim thật nhanh một lượt.
Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra, từng cây kim vừa được Phùng Tiểu Uyển vuốt đều rung lên rất mạnh.
Còn sắc mặt Phùng Tiểu Uyển thì tái nhợt, rõ ràng cách điều trị này rất tốn công sức.
Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh chỉ thấy một luồng khí dễ chịu chậm rãi rót vào người anh qua kim bạc, vô cùng thư thái.
Anh có ảo giác mình đang ở giữa tiên cảnh, có hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, hít thở tiên khí trong lành.
Sự điên cuồng trong lòng anh cũng dần lắng lại.
“Phong ấn!”
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng hét lớn, tám mươi mốt cây kim bạc đều ngừng rung.
“Phụt!”
Cô ta bỗng hộc máu, mặt tái mét.
“Tiểu Uyển!”
Dương Thanh sợ hết hồn, anh đang nằm trên giường bệnh nên không thấy được Phùng Tiểu Uyển trông như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được, lúc này Phùng Tiểu Uyển hết sức yếu ớt.
“Đừng nhúc nhích!”
Phùng Tiểu Uyển quát, lập tức ấn nhanh vào mấy huyệt vị sau lưng Dương Thanh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, tia máu dần xuất hiện xung quanh từng cây kim bạc rồi liên tục hội tụ về một chỗ ở giữa.
.