Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đi đến xe mình, Đinh Thu Huyền tức giận đùng đùng, đập vào tay lái mấy cái ph4t tiết bất mãn trong lòng.
“Ông xã, anh nói xem thế giới này bị làm sao vậy, kẻ có tiền muốn làm cái gì thì làm à, không tuân theo quy tắc hả?”
Giang Nghĩa nắm lấy tay cô: “Dĩ nhiên là không phải.”
Đinh Thu Huyền lắc đầu: “Theo như em thấy chính là như vậy đó, người nào có tiền thì có thể muốn làm cái gì liền làm cái đó, còn những người ở tầng lớp thấp hơn sẽ nịnh bợ lấy lòng, quy tắc chế độ gì đó đều là chuẩn bị cho người bình thường như chúng ta.”
Giang Nghĩa vừa cười vừa nói: “Thôi được rồi, đừng có tức giận nữa, xã hội này có thể hoạt động là do phụ thuộc vào quy tắc và quy định, không có người nào có thể tùy ý dẫm đạp.”
Dừng lại một chút, anh nở nụ cười thần bí: “Thu Huyền, anh cược với em một chuyện.”
Đinh Thu Huyền quay đầu nhìn Giang Nghĩa: “Cược cái gì?”
“Anh cược là trong vòng một tiếng nữa, Kim Khắc Trung cùng với bệnh viện này sẽ bởi vì bọn họ xem thường quy tắc, dẫm đạp lên quy tắc mà nhận phải trừng phạt.”
“Làm sao có thể?” Đinh Thu Huyền căn bản không tin.
“Có cược không?”
“Cược chứ, ai sợ ai?” Đinh Thu Huyền dứt khoát: “Thắng thua tính như thế nào?”
Giang Nghĩa cười xấu xa: “Nếu như anh thua thì anh sẽ làm nô lệ trong vòng một tháng cho bà xã đại nhân, em muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đó, một câu oán giận cũng không có.”
Đinh Thu Huyền hài lòng gật đầu: “Được, nghe không tệ đó, vậy nếu như em thua thì sao?”
“Nếu như em thua…” Ánh mắt Giang Nghĩa đảo qua đảo lại trên người Đinh Thu Huyền: “Vậy thì sinh cho anh một đứa nhỏ.”
“Anh… cái đồ lưu manh!”
