Thẳng đến lúc này, Dương Khai mới ý thức được Hỏa Tinh Thạch quý giá ít hỏi, lúc trước hắn trùng hợp chém giết một con Hỏa Linh Thú bậc tám, thu hoạch một viên Hỏa Tinh Thạch to cỡ trứng bồ câu, sau đó lại đến thung lũng lấy được viên Hỏa Tinh Thạch to như tấm thớt, có thể nói thu hoạch còn lớn hơn những người khác đi Lưu Viêm Sa Địa.
Chính vì Hỏa Linh Thú bậc bảy trở lên hiếm hoi, cho nên Hỏa Tinh Thạch mới quý giá như thế.
Hỏa Linh Thú bậc năm bậc sáu, Hỏa Tinh Thạch của chúng quá nhỏ, căn bản không có tác dụng gì, chỉ có thể để võ giả dùng hấp thu tu luyện.
Mười mấy cây linh thảo thuộc tính hỏa thì cũng tàm tạm, có cấp Thánh Vương, Hư cấp, số lượng không nhiều. Dù sao linh thảo có thể trưởng thành ở khu cực nóng vốn cũng không mấy, điều duy nhất làm Dương Khai cảm thấy hài lòng là bọn chúng có dược tính tràn trề, 400 năm không có người vào, chúng tự nhiên có đủ thời gian trưởng thành.
Một ngày, Dương Khai đang chạy đi, trước mắt bỗng lóe lên ánh lửa, nó giống đốm lửa bắn xuyên qua hư không, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, trong nháy mắt phát hiện nó, thần thứccủa Dương Khai quét qua, lại không thể bao trùm được.
Nó thoáng qua một cái, nhanh chóng vượt khỏi tầm mắt Dương Khai.
– Lưu Viêm Phi Hỏa? Ánh mắt Dương Khai co rụt, lập tức hiểu được đó là gì.
Lúc trước Ngụy Cổ Xương từng nhắc tới Lưu Viêm Phi Hỏa quỷ dị, lúc đó Dương Khai đã có ý muốn dùng Lưu Viêm Phi Hỏa tăng cường thần thức hỏa của mình. Nhưng Ngụy Cổ Xương đã nói, Lưu Viêm Phi Hỏa vô cùng hiếm có, nhiều người đi vào Lưu Viêm Sa Địa như thế, có nói không chừng ở nửa năm cũng không thể gặp được, có người dù đụng phải cũng không cách nào phát hiện.
Dương Khai không cảm thấy hắn nói quá, nhưng bây giờ vẫn phát hiện mình đánh giá thấp tốc độ của Lưu Viêm Phi Hỏa.
Chỉ trong khoảng khắc, Dương Khai liền đuổi theo, sau lưng bùng nổ tiếng sấm, vận chuyển thánh nguyên tới cực hạn, tốc độ của Dương Khai nhanh như tia chớp.
Hắn muốn xem thử, rốt cuộc mình có đuổi kịp đoàn Lưu Viêm Phi Hỏa kia không.
Dương Khai nhanh chóng thất vọng, đuổi theo nửa canh giờ, hắn phát hiện Lưu Viêm Phi Hỏa đã sớm mất bóng, đành dừng lại, cười khổ không thôi.
Vật như thế, tốc độ như thế, ai mà bắt được chứ?
Không biết những người trên U Ám Tinh làm sao hiểu được Lưu Viêm Phi Hỏa có thể làm thần thức người ta sinh ra biến dị, nếu bọn họ biết tin này, khẳng định có người đã tử qua. Nói cách khác, người đã từng lấy được Lưu Viêm Phi Hỏa.
Làm sao lấy được? Ngoài cơ duyên xảo hợp ra, không còn cách nào khác.
Dương Khai không tin ở chỗ Lưu Viêm Sa Địa này còn có ai tốc độ nhanh hơn hắn, hắn còn không đuổi kịp Lưu Viêm Phi Hỏa, những người khác càng không thể.
Đứng đó cúi đầu ủ rũ một hồi, Dương Khai bất đắc dĩ lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, xác định phương hướng, tiếp tục đi sâu vào Lưu Viêm Sa Địa.
Sáu ngày sau, Dương Khai đứng ở một chỗ, nhìn mấy cọng cỏ đỏ rực trước mặt, thần sắc cổ quái.
Sau đó hắn đi tới, sờ vuố mấy cọng cỏ này, phát hiện chúng hết sức cứng rắn, sắc bén như dao.
Cỏ dại này, 3 ngày trước hắn đã thấy qua một lần, rất giống mấy cọng này, quả thật giống như đúc. Cỏ dại có thể sóng sót trong Lưu Viêm Sa Địa thì tuyệt đối không tầm thường, lúc đó hắn cho là linh thảo linh dược gì, kết quả đi tới xem, mới phát hiện quả thật là cỏ dại, căn bản không có giá trị luyện đan, cho nên liền bỏ qua.
Nhưng đó bọn nó sắc bén cùng cứng rắn làm Dương Khai có chút giật mình.
3 ngày trước đã gặp, không ngờ hôm nay lại thấy.
Mình sẽ không bị lạc đường đó chứ? Dương Khai nhíu mày, lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, xác định mình không bị lạc, dù sao mấy ngày nay cứ cách một thời gian là hắn sẽ lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm tra xét phương hướng, muốn lạc đường cũng không dễ dàng.
Bật cười, lắc đầu, Dương Khai tiếp tục đi tới.
Nhưng rất nhanh, hắn lại trở về, để lại những ký hiệu trên bụi cỏ quái dị này, thế mới đi.
Lại 3 ngày sau, Dương Khai âm trầm đứng ở chỗ bụi cỏ này, sắc mặt hết sức khó coi.
Lúc này hắn mới hiểu được, mấy ngày trước không phải ảo giác, mình thật sự lạc đường!
Ký hiệu bên bụi cỏ này vẫn không thay đổi, chính là mình lưu lại phòng ngừa trước khi lên đường.
Nhưng mà… mình làm sao lại lạc đường chứ? Ngụy Cổ Xương đã nói, chỉ cần đi theo hướng chỉ dẫn của Nguyên Từ Chỉ Châm là được, nhất định có thể xâm nhập vào khu thiên tài địa bảo.
Chẳng lẽ Nguyên Từ Chỉ Châm này bị hỏng?
Dương Khai không tin bí bảo như vậy lại dễ dàng hư hỏng, vậy rốt cuộc là tại sao. Sao mình cứ chạy vòng vòng trong phạm vi lớn này, đã lãng phí đến 9 ngày rồi.
Sắc mặt Dương Khai âm trầm không thôi, đứng đó trầm tư.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới điều gì, đưa ngón tay vào miệng, cắn rách ngón tay, đưa lên quẹt ngang mắt trái.
Máu tươi màu vàng chảy vào mắt, khoảng khắc, mắt trái của Dương Khai biến thành màu vàng rừng rỡ. Con ngươi hẹp dài, màu vàng tuôn trào uy nghiêm vô hạn, khiến người ta không rét mà run.
Diệt Thế Ma Nhãn!
Dương Khai nhìn bốn phía, lập tức phát hiện một tia không ổn, hai mắt của mình nhìn ra thế giới có một chút khác biệt. Mắt phải nhìn thấy giống như trước, nhưng mắt trái nhìn thấy trong mảnh không gian này chảy những tia năng lượng không thể phát hiện, thậm chí có đồi núi, đống đất, đều trở nên hư ảo.
Trận pháp?
Dương Khai cả kinh, trong lòng chìm xuống tận đáy.
Diệt Thế Ma Nhãn có thể nhìn thấu mọi thứ hư ảo trên đời, tuy rằng Đại Ma Thần chỉ tu luyện đến Thánh Vương Cảnh, nhưng con mắt của hắn là thần thông thiên phú dị bẩm, có thể phát huy tác dụng vượt trội so với Thánh Vương Cảnh.