Dị tượng trong thiên địa không ngừng kéo dài
Cho đến một đoạn thời khắc, trong thiên địa đột nhiên có kinh khủng linh lực triều tịch cuốn tới, linh lực loại này??? tựa như cơn sóng dữ vọt tới, cuối cùng bị đóa hoa to lớn hấp thu.
Mà khi một giọt linh lực cuối cùng thủy triều biến mất, chỉ thấy đóa hoa đẹp đẽ tiến hành nhanh chóng thu nhỏ lại, mấy hơi thở sau đó hóa một đạo thân ảnh kiều tiểu, co rúc ở trong đóa hoa xinh đẹp đó.
Lúc này Mạn Đà La hình thể như trước kia, một bộ dáng tiểu cô nương, chỉ là trong lúc nàng lúc ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu vàng biến thành vẻ u ám thâm thúy.
loại này u ám, thoạt nhìn chỉ như linh đồng thật bình thường, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt đó, thậm chí ngay cả linh hồn đều hãm sâu không cách nào đào thoát.
Hắc quang Mạn Đồ La nhỏ nhắn xinh xắn bên ngoài thân thể hóa thành quần áo màu đen, khi đi ra khỏi bông hoa xinh đẹp kia, Mạn Đà La Hoa nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một đóa hoa màu đen, xuất hiện ở trong tay của nàng.
Mạn Đồ La mở ra cái miệng nhỏ nhắn, trực tiếp đem đóa hoa màu đen bất phàm nuốt vào trong miệng. lúc này nàng mới lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, hai cái đồng tử u ám thâm thúy nhìn về phía Hạ Hoàng cùng Lục Hằng!
Mà Mạn Đồ La ánh mắt phóng đến, Hạ Hoàng cùng Lục Hằng không hẹn cùng lui về phía sau môt bước, trong mắt tràn đầy đề phòng cùng kiêng kị. Tuy Mạn Đồ La lúc này cùng lúc trước so sánh, chỉ là hai cái đồng tử nhan sắc thay đổi, nhưng bọn hắn lại có thể phát giác được, khí tức Mạn Đồ La trở nên nguy hiểm hơn vô số lần.
– Hạ Hoàng, hiện tại ngươi còn tính toán khai chiến không?
Mạn Đồ La lườm Hạ Hoàng liếc, không đếm xỉa tới hỏi.
Thành công dung hợp, nàng hiển nhiên đã không hề lo lắng Hạ Hoàng cùng Lục Hằng liên thủ.
Hạ Hoàng mặt sắc có chút khó coi, ánh mắt của hắn lóe ra, hiển nhiên trong lòng có chút ít giãy dụa, nếu như Mạn Đồ La chỉ là thượng vị Địa Chí Tôn, vậy hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này, nhưng bây giờ, Mạn Đồ La thành công đột phá tới Địa Chí Tôn đại viên mãn, lực lượng cấp bậc kia, đã vượt qua khả năng hắn có thể chống lại.
Cùng một vị Địa Chí Tôn đại viên mãn là địch, chỉ sợ Đại Hạ Hoàng Triều tai hoạ ngập đầu.
So sánh vớimột vị thái tử tổn thất, hiển nhiên chỉ là chuyện nhỏ, dù sao con nối dõi còn không ít, hơn nữa hắn còn có đầy đủ thời gian đến bồi dưỡng kế tiếp thái tử.
Cho nên, đang trầm mặc sau một lúc lâu, Hạ Hoàng lui về phía sau môt bước, thanh âm hờ hững nói:
– Nếu các hạ đã nói như vậy, coi như Đại Hạ Hoàng Triều ta thiệt thòi.
Rất nhiều cường giả không nhịn được nhìn Hạ Hoàng liếc, đều là âm thầm tắc luỡi. thậm chí ngay cả cơn tức này Hạ Hoàng đều có thể cứng rắn nuốt xuống, thật là một nhân vật kiêu hùng, khó trách Đại Hạ Hoàng Triều những năm này trong tay hắn càng thêm cường thịnh.
Mạn Đồ La đối với câu trả lời này lại rất bình tĩnh, Hạ Hoàng có lẽ trước mắt chỉ là cưỡng ép nhẫn nại, nhưng chỉ cần nàng một khi vẫn còn, Đại Hạ Hoàng Triều cũng chỉ có thể đem cơn tức này cứng rắn chịu đựng mà thôi.
Có lẽ đợi Hạ Hoàng đột phá tới Địa Chí Tôn đại viên mãn, tình huống có thể biến hóa, nhưng hiển nhiên ngày hôm nay, nói đến chuyện đó còn có chút xa.
Muốn đột phá tới Địa Chí Tôn đại viên mãn, cần có tích lũy, chỉ sợ viễn siêu thượng vị Địa Chí Tôn khó có thể tưởng tượng.
Cho nên, Hạ Hoàng lựa chọn ẩn nhẫn, Mạn Đồ La ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Lục Hằng, lúc này đây ngữ khí của nàng trở nên băng hàn rất nhiều.
– Lục Hằng, lúc này đây, ân oán giữa chúng ta cần phải giải quyết triệt để đi.
âm thanh lạnh như băng tràn đầy đầm đặc sát ý, hiển nhiên nàng không dễ dàng buông tha Lục Hằng.
Ánh mắt của Lục Hằng lúc này trở nên âm trầm xuống, cục diện biến thành như vậy, tựa hồ có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn, bất quá hắn cũng không như Hạ Hoàng lui ra phía sau.
Bởi vì hắn biết rõ. ân oán giữa hắn và Mạn Đồ La, cơ hồ là không chết không ngớt, nên cho dù hắn chịu lui ra phía sau, chỉ sợ Mạn Đồ La cũng không buông tha hắn.
Vì vậy, hắn hít sâu một hơi, sau đó chợt tiến lên trước một bước.
OÀ..ÀNH!
Bàng bạc mênh mông linh lực, giống như gió bão mang tất cả hiển hiện, Lục Hằng trực tiếp một quyền hướng phía trước đánh ra.
Một quyền này, chỉ thấy linh lực đáng sợ hội tụ, biến thành một khỏa sao băng, ngôi sao nghiền nát không gian, nhanh như bôn lôi oanh kích hướng về Mạn Đồ La.
một quyền này của Lục Hằng, nếu như tầm thường hạ vị Địa Chí Tôn, chỉ sợ trực tiếp bị oanh thành trọng thương, nhưng mà, Mạn Đồ La nhưng chỉ vừa nhấc đôi mắt, sau đó duỗi ra bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng bắn ra.
Ầm!
Ngôi sao to lớn, trực tiếp bắn ngược ra, cuối cùng đánh vào trên bầu trời xa xa phía trên tòa núi cao, lập tức toàn bộ đỉnh núi đều biến thành một đám bụi trần.
Tùy thời bắn ra đạo công kích. Mạn Đồ La thản nhiên nói:
– Nếu như ngươi chỉ có những thủ đoạn này mà nói…, vậy hôm nay đi chết đi!
Bỗng dưng Mạn Đồ La trong lòng đột nhiên động một cái, chợt xoay đầu lại, ánh mắt trực tiếp là nhìn về phía xa xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xuất hiện một vẻ chấn động.
Cùng lúc này! Ở giữa thiên địa, cường giả đỉnh cao cũng có phát giác, ánh mắt lập tức nhìn lại.
Mục Trần bọn hắn cũng phóng mắt theo.
Mà ở trên tất cả ánh mắt nhìn soi mói, chỉ thấy bầu trời xa xăm có một tòa núi cao cự đại lơ lửng, chỉ có điều lúc này ngọn núi kia nhạc đỉnh núi bị công kích oanh thành tro bụi, vì vậy bên trong sơn thể cũng hiển lộ rõ ràng ra.
Ở trong lòng núi, dĩ nhiên có một tòa quảng trường rộng rãi, mà lúc này trên quảng trường, có một đạo nhân ảnh đứng sừng sững, đạo nhân ảnh kia chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng là có một cỗ không cách nào hình dung mạnh mẽ ầm ầm sóng dậy khí thế của tràn ngập mà ra.
Mặc dù là vừa mới đột phá đến Địa Chí Tôn đại viên mãn Mạn Đồ La, dưới cổ dưới khí thế này đều lộ ra thật nhỏ bé.
Mạn Đồ La gắt gao nhìn qua đạo thân ảnh kia, sau đó trên gương mặt có khó có thể tin nổi lên, cuối cùng có chút nghẹn ngào lẩm bẩm truyền ra.
– Đó là thiên đế sao?!