Thuốc do Hàm Đầu đưa tới đều căn cứ theo hướng dẫn của Đỗ Văn Hạo mà nấu, chủ yếu để cấp cho những người bệnh để duy trì tính mạng khi đại phu chưa kịp chẩn bệnh.
Mục đích chính của chỗ thuốc này là khi vừa đến nơi, tất cả những người bệnh ở đây mỗi người sẽ lập tức được cấp một chén, không phân biệt nặng nhẹ.
Thang trợ giáo, Hàm Đầu cùng mấy đại phu nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa quay ra cùng mấy đinh tráng tiến đến chỗ những xe trâu được quây kín, gỡ vải quây ra, nhẹ nhàng nâng đỡ những người trên đó xuống. Đỗ Văn Hạo lúc này mới phát hiện, thì ra những xe trâu đó chở toàn người bệnh!
Đỗ Văn Hạo chạy vội tới giúp Thang trợ giáo: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tri huyện đại nhân có lệnh chuyển toàn bộ những người mang bệnh ra ngoài thành điều trị.”
Đỗ Văn Hạo có chút sửng sốt, nhưng nghĩ lại quyết định này mặc dù có chút bất nhân nhưng dù sao cũng vì an toàn của dân chúng trong thành, có thể thông cảm được với Trang tri huyện, liền hỏi thêm: “Những người bệnh ở Ngũ Vị đường của chúng ta cũng đưa cả tới đây rồi sao?”
“Cũng đều đưa tới đây cả. Tri huyện đại nhân hạ lệnh bộ khoái đi khắp thành tập trung những người có bệnh đến Ngũ Vị đường, lại tổ chức đội tìm kiếm những người bị nóng, ho khan, khi phát hiện cũng lập tức đưa tới Ngũ Vị đường, sau đó mới dùng xe trâu chuyển hết tới đây.”
“Có bao nhiêu người bệnh tất cả?”
“Cả những người bệnh cũ ở Ngũ Vị đường, hiện tổng cộng có hơn ba trăm. Nhưng đây mới chỉ là nhóm đầu tiên, vẫn chưa chuyển hết, trong thành hiện vẫn đang đi tìm thêm. Chuyển những người này xuống xong chúng ta sẽ quay lại chuyến tiếp những người khác.”
“Bên ngoài thành tuyết lớn như vậy, lại không có lều vải, nhiều người như thế này ở ngoài thành, ta chỉ sợ không chết vì bệnh thì cũng chết vì lạnh thôi!”
Thang trợ giáo thở dài nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không có biện pháp, lều vải không đủ chỉ có thể chuyển thêm củi đến đốt lửa sưởi ấm thôi, cố gắng qua đêm nay. Chỗ củi này là do tri huyện đại nhân hạ lệnh khắp các khách ****, quán cơm phải lập tức cung cấp, chờ sau khi cứu dịch xong xuôi sẽ bồi thường bọn họ.”
Thang trợ giáo nói xong lại tiếp tục an bày việc đưa người bệnh xuống xe, dựng lều vải và đốt mấy đống lửa lớn.
Lúc này, Hàm Đầu cùng mười mấy vị đại phu tiến lại chỗ Đỗ Văn Hạo, chào hỏi giới thiệu sơ qua, rồi nói với Đỗ Văn Hạo: “Sư tổ, những đại phu này đều tự nguyện tới đây cứu trị cho người bệnh, bọn họ trước kia đều đã có kinh nghiệm về ôn dịch, đều có một chút bí phương, hay là để họ chẩn bệnh trước rồi sẽ tiến hành cho thuốc?”
Đỗ Văn Hạo vui vẻ trả lời: “Tốt quá, được như vậy là hay nhất. Xin thỉnh các vị đại phu thi triển tuyệt kỹ cùng cứu người.”
Các vị đại phu cũng không có hàn huyên thêm, lập tức bắt tay vào trị bệnh.
Lúc trước người của Lôi bộ đầu đã nói cho Lâm Thanh Đại việc nhiều người ở ngoài thành muốn mua y phục cách ly và mặt nạ phòng độc. Lâm Thanh Đại cho mang mấy chục bộ trang phục còn lại ở Ngũ Vị đường sau khi đã quyên tặng cho những người tham gia phòng dịch, cho lên một xe trâu cùng với dược liệu của Ngũ Vị đường vận chuyển tới đây. Đoàn xe đi đầu là lều vải, thuốc, củi cùng với người bệnh, cuối cùng mới tới xe của bọn Lâm chưởng quỹ.
“Lâm chưởng quỹ tới rồi kìa!” Có người mắt tinh, nhìn kỹ một cái nhận ra liền hét to lên một tiếng. Chỉ trừ những người bệnh ở trong khu cách ly, còn lại những người bình thường đều chạy xô tới, vây quanh Lâm Thanh Đại, tranh nhau nói:
“Chưởng quỹ, ta muốn mua y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc! Giống như của Lôi bộ đầu và mấy người kia!”
“Bán cho ta trước, ta trả năm lượng bạc!”
“Ta trả mười lượng!”
“Hai mươi lượng! Bán cho ta!”
“Năm mươi lượng!”
“Tám mươi!”
…..
Lâm Thanh Đại trước tình cảnh này cũng thấy không biết phải làm sao, bản thân nàng cũng là người mềm lòng, mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng nhất thời không nói được gì. Lúc này Ngốc béo theo đúng kế hoạch đã bàn ở nhà, nhảy lên trên xe trâu, la lớn: “Mọi người không nên gấp gáp! Hiện giờ số lượng ở đây có hạn, chỉ có mấy chục bộ thôi, không đủ phân cho mỗi người một bộ, cho nên, sẽ bán cho những ai trả giá cao trước! Vô cùng xin lỗi. Nhưng mọi người cũng không cần quá lo lắng, chúng ta đang cho chế tạo thêm, sẽ cung cấp đủ cho mọi người! Bây giờ bắt đầu trả giá, ai mua đều phải đưa tiền ngay!”
Lập tức tiếng ra giá xé gió liên tiếp, ai cũng muốn sớm một chút có được trang bị phòng chống bệnh dịch. Những ước muốn cơ bản nhất của con người, cả những bản chất xấu nhất, tham lam nhất lúc này đều lộ ra.
Trong số dân chạy nạn ở đây có không ít người là địa chủ, phú nông, còn có cả những người làm ăn ở trong thành nữa, nhờ vậy, cuối cùng thì giá bán cao nhất của y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc cũng được đẩy lên tới một trăm hai mươi lăm lượng một bộ. Ngốc béo phụ trách bán, Anh Tử thu tiền, Ngô Thông hướng dẫn cho những người mua cách thức sử dụng cùng các lưu ý cần thiết.
Chẳng mấy chốc, mặc dù giá rất cao nhưng mấy chục bộ đồ phòng chống bệnh dịch đã được bán hết veo, thu về hơn hai ngàn lượng bạc! Lâm Thanh Đại thật cao hứng, mang tin này tới nói cho Đỗ Văn Hạo nghe. Đỗ Văn Hạo biết số y phục cách ly và mặt nạ phòng độc kia bán được với giá cao như vậy thì cũng rất cao hứng. Hiện giờ trong tay có ngân lượng, vạn bất đắc dĩ có thể lấy ra để sử dụng cho việc phòng dịch cứu tai.
Lúc này Hàm Đầu kéo Đỗ Văn Hạo sang một bên thấp giọng nói: “Sư tổ, lần này lệ dịch thật là hung mãnh, người bệnh quá nhiều, theo đồ tôn phỏng chừng sơ bộ trong và ngoài thành đã có không dưới ngàn người. Ngũ Vị đường của sư tổ, Tế Thế đường của sư phụ con cùng với các dược phô khác trong thành có vét sạch cả kho thuốc cũng không đủ. Hiện nay người bệnh đang được chuyển tới, chuyện này phải giải quyết nhanh, nếu không sẽ không kịp trở tay.”
“Trong thành có dược liệu thô chưa bào chế của những người bán buôn không?”
“Không có, dược liệu thô chưa bào chế chỉ ở phủ thành mới có. Trong thành tất cả dược liệu ở các dược phô đều đã được huy động rồi, nhưng cũng không đủ. Giờ này chỉ có cách duy nhất là tới phủ thành hoặc các địa phương khác để mua về. Số tiền đó khẳng định không phải là nhỏ, chúng ta dù có táng gia bại sản cũng không gánh được.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Ta biết, chuyện này để ta làm, ngươi cứ lo chẩn bệnh đi đã.”
Đỗ Văn Hạo chạy lại tìm Thang trợ giáo lúc này vừa mới đưa mấy xe trâu nữa tới. Đi cùng có hai nha môn y quan và những dân tráng lúc trước. Vải che được tháo ra, lần lượt những người bệnh cũng được đỡ xuống đưa tới khu cách ly xung quanh đống lửa lớn.
Thang trợ giáo nghe Đỗ Văn Hạo nói về vấn đề dược liệu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: “Đỗ y qua, ngươi vừa tới nên không biết một số chuyện. Ngân lượng cấp cho nha môn rất ít, phần lớn dùng cho các công việc nha dịch, thư lại và tiền lương, lấy đâu ra mà mua dược liệu đây? Ngay cả chỗ lều vải này cũng là do Trang tri huyện, Bàng huyền úy cùng với nha dịch, thư lại quyên tiền để mua đó.”
“Nha môn không có khoản thu nào khác sao? Ví dụ như thuế chẳng hạn?”
Thang trợ giáo giật mình hoảng hốt, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ: “Cái này tuyệt đối không được, các khoản thu từ thuế tuyệt đối không được động vào, dù với bất kỳ lý do gì, bởi đó là tham ô, là tử tội đó!”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Như vậy khoản tiền triều đình cấp xuống cho công tác phòng dịch thì sao? Còn được bao nhiêu?”
Thang trợ giáo cười khổ nói: “Ngươi đừng có hy vọng gì vào khoản này!”