“…”
Các đệ tử phía sau nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu mới nói: “Ngươi… ngươi dĩ nhiên lại muốn giết Hái Song sư muội…”
Tiên tử toàn thân ước nhem, chật vật không chịu nổi, nàng phủi tay, Hỏa linh màu đỏ liền vây quanh nàng xoay tròn, đảo mắt y phục của thiếu nữ trở nên khô ráo.
Tô Tô ngoái nhìn, nhìn thấy thần sắc hơi trầm xuống của Thương Cửu Mân, tâm tình bất định nhìn mình, còn phía sau hắn các đệ tử lộ ra sự kinh hãi.
Tô Tô nghĩ thầm, nàng không chỉ đạp, nàng còn định đánh Hái Song nữa đó.
Đầm U băng là băng lạnh đối với người tu luyện hỏa linh là nàng không hợp, hiện tại Tô Tô khắp người đều không thoải mái.
Nàng còn chưa kịp nói gì, Thương Cửu Mân bay vào đầm U Lan đem Hái Song ôm ra.
Hắn lên bờ nước trong đầm cũng an tĩnh lại.
Thương Cửu Mân đem Hái Song thả xuống, Hái Song dĩ nhiên đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Ngón tay hắn thon dài đưa đến, độ linh khí cho Hái Song, Hái Song mở mắt ra nhìn thấy Thương Cửu Mân, nàng liền ủy khuất òa khóc, nắm lấy tay áo của Thương Cửu Mân.
“Cửu mân ca ca, kém một xíu nữa thôi Hái Song đã không gặp được chàng”
Nghe xong xưng hô này, Tô Tô liền rõ ràng thân phận của Hái Song là gì, thì ra là thiếu nữ phàm nhân đáng thương bị lừa thân thể, là dưỡng nữ* (con nuôi) của Động Dực chủ. Cũng chỉ có nàng, mới có thể gọi Thương Cửu Mân là ca.
Hái Song khóc đến đáng thương, Tô Tô nhíu mày lại, càng nhìn càng khó chịu, khóc thảm như vậy, làm giống như là mình đẩy nàng xuống không bằng.
Quả nhiên, đệ từ Bồng Lai bên cạnh lên tiếng: “Cửu Mân sư thúc, nhất định chuyện này không thể cho qua như vậy”.
Tô Tô lúc này nói: “Các ngươi sao lại không hỏi nàng, là ai đã hại ta rơi vào hàn đầm, còn muốn níu ta để chôn cùng”.
Đôi mắt lóe lên, khuôn mặt tái nhợt nhát gan tránh bên người của Thương Cửu Mân, giống như Tô Tô cực kì đáng sợ.
Bộ dáng này của nàng, còn sự trầm mặt của Thương Cửu Mân làm Tô Tô nổi giận: “Nếu như người đã nói ta hại ngươi, vậy thì ta sẽ dứt khoát đem cái tội danh này làm thành thật vậy.”
Nàng đột nhiên cười cười, đẩy Thương Cửu Mân ra, muốn đánh Hái Song về phía đầm nước.
“Chờ ta làm tội danh này thành sự thật rồi, ta sẽ thỉnh tội sau”. Trước đó không phải muốn chết sao, ta thành toàn cho cô.
Hái Song nhìn thấy nàng định làm thật, mắt thấy chính mình lại một lần nữa về đầm nước U Băng, giọng nàng the thé la lên: “A! Mau cứu ta…”
Một cánh tay khác ngăn trở Tô Tô, kéo Hái Song lại.
Tô Tô quay đầu, chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh như băng vang lên: “Đến Bồng Lai học tập, ngươi không được làm càn, ngày mai bắt đầu, phạt Lê Tô Tô đến hồ tẩy kiếm, tẩy đủ một ngàn cây kiếm”.
“Thương Cửu Mân ngươi không có mắt, muốn tẩy mình ngươi đi mà làm, ai thèm học Khinh Hồng kiếm của ngươi, không học nữa, ta hiện tại liền đi”.
Tô Tô đánh một đạo phá quyết về phía Thương Cửu Mân, Hỏa Diễm đến gần hắn chớp mắt hóa thành hư vô, Thương Cửu Mân mặt không biểu tình, đưa tay ngưng lôi thành hình dây xích to bằng cánh tay, trói lại Tô Tô:
“Không phải do ngươi lựa chọn”.
Đệ tử Bồng Lai vội vàng đỡ Hái Song dậy, Hái Song khóc nức nở không ngừng, run lẩy bẩy.
Thương Cửu Mân thu tay lại, mang Tô Tô đi hồ tẩy kiếm.
Trên đường, ở trong lòng Tô Tô đã mắng một vòng những đệ tử Bồng Lai mắt mù, không giảng đạo lý.
Thương Cửu Mân trong lòng nàng đã bị chửi đến máu chó đầy mặt.
Vừa đến hồ tẩy kiếm, so với đầm U Băng trái ngược hoàn toàn, Tô Tô ngước mắt trông thấy bên trong biển lửa, là những thanh linh kiếm được cắm ngổn ngang, lộn xộn.
Có những cái có vết rỉ, có những cái lại sáng bóng chói mắt, phát ra tiếng kêu của linh kiếm.
Thương Cửu Mân đóng lại hồ tẩy kiếm, buông nàng ra, lại ở bên cạnh nàng ngồi xuống.
Thanh âm nam tử băng lãnh: “Dùng dung nham tẩy kiếm, lau đi những vệt nhơ ám khí trên kiếm, khi nào tẩy đủ ngàn cây kiếm, ta sẽ thả ngươi ra khỏi đây.”
Thương Cửu Mân đi đến một bên hồ, lấy lên một thanh linh kiếm, ngón tay hắn thon dài dẫn dung nham như là nước, quét qua thanh Linh kiếm, một chút lại một chút, tinh tế mà lau kiếm.
Những vết nhơ ám khí tan đi, linh kiếm một lần nữa trở nên sạch sẽ, hắn vung tay lên, linh kiếm quay về trong hồ.
Tô Tô lúc trước còn kính trọng hắn, có ý tứ cùng hắn bắt tay giảng hoà, giờ phút này một chút cũng không muốn.
Đôi mắt nàng trong sáng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, thấy hắn không có nhúc nhích, nàng đột nhiên nháy mắt mấy cái, nhu thuận nói: “Được, ta tẩy, tẩy thì tẩy”
Thương Cửu Mân liếc nhìn nàng một cái không nói.
Tô Tô ngồi xổm cạnh hồ tẩy kiếm, môi nàng cong lên, vừa nhấc tay, hơn mười thanh kiếm bay lên, mang theo dung nham nóng hổi.
Thiếu nữ hai tay bấm niệm phép quyết, tất cả linh kiếm hướng về phía Thương Cửu Mân.
Tô Tô cười quay đầu: “Sư huynh coi chừng, ta không khống chế được bọn nó nha…”
Sắc mặt của Thương Cửu Mân đen lại, né tránh linh kiếm, thoáng cái tránh ở phía sau Tô Tô.
“Ngươi làm cái gì, thả ta ra”
Tô Tô giãy dụa, nam tử cũng không tiếp lời mà hắn đem nàng đến bên cạnh hồ tẩy kiếm, nắm chặt tay của nàng, cầm lên một thanh kiếm phủ rêu, mang nàng đi tẩy kiếm.
Tô Tô không động được, dung nhan nóng rực chuyển qua linh khí, mang theo sự nhoi nhói, làm cho nàng không dễ chịu.
Mắt thấy thanh kiếm càng ngày càng sáng bóng, trong nội tâm của nàng vừa tức vừa uỷ khuất, ném linh kiếm, linh kiếm rơi vào bên trong hồ, văng lên dung nham, bắn lên mặt nàng.
Nam tử sau lưng không nói một lời, dùng mu bàn tay ngăn chặn dung nham.
“Xì…” một tiếng, Thương Cửu Mân cảm nhận được sự bỏng rát, nhưng vẫn như cũ không cho phép nàng rời đi.
Thấy được thần sắc uỷ khuất của nàng.
Thương Cửu Mân dừng một chút, nhíu mày, nhìn chằm chằm những dung nham cuồn cuộn kia, hơi cứng nhắc mở miệng: “Khi ta còn bé, sư tôn để ta tẩy một ngàn thanh kiếm, sau đó thì cùng kiếm tâm ý tương thông, vì vậy mới có thể học được Khinh Hồng kiếm.”
Tô Tô ngẩn người, giật mình thì ra là hắn đang dạy nàng Khinh Hồng kiếm, nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Vậy thì thế nào, là Hái Song hại ta trước, Bồng Lai các người vì nàng mà phạt ta”
Thương Cửu Mân thản nhiên nói: “Ta biết không phải là ngươi”
“Ngươi… hả?Ngươi nói cái gì?” Tô Tô kinh ngạc nhìn lại hắn, nàng không nghe lầm chứ?
Thương Cửu Mân nói: “Đông Dực chủ thương yêu nàng ấy, cho dù ta tin tưởng, Bồng Lai đệ tử tin tưởng, Đông Dực chủ cũng không tin tưởng. Hôm nay phạt ngươi, việc này coi như xoá bỏ, Đông Dực chủ cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.
Nói đến phụ thân mình, ngữ điệu hắn lạnh như băng dùng ba chữ “Đông Dực chủ”.
Tô Tô nói: “Phụ thân ta nếu biết ta không có cốt khí như vậy, cũng tình nguyện khai chiến, không muốn ta vì loại chuyện này mà nhượng bộ.”
Thương Cửu Mân thần sắc lãnh đạm, trầm thấp nói: “Tranh cao thấp nhất thời, đả thương địch một ngàn, tự hạimình tám trăm. Rõ ràng có rất nhiều biện pháp không đánh mà thắng, làm cho nàng chịu nhiều đau khổ hơn, có khổ mà không thể nói, yên tĩnh đợi thời cơ.”
Tô Tô khó có thể tưởng tượng được những lời ác độc như thế lại được nói ra từ miệng hắn, sau lưng nàng một hồi lạnh lẽo.
Lấy lại tinh thần, mới phát hiện rằng tay hắn vẫn như cũ bao lấy tay nàng, không biết là sợ nàng chạy trốn, hay là sợ bất thình lình mười thanh kiếm lại bay ra chém hắn.
Khớp xương hắn rõ ràng, dẫn Liệt Dương chí khí tẩy kiếm lưu chuyển quanh thân nàng.
Tô Tô nhẹ nói: “Hở”
Liệt Dương* chí khí chậm rãi xua đi hàn băng của U Băng trong cơ thể nàng, sự đau đớn kia được thay thế bằng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
(Liệt Dương* chí khí: có thể hiểu là khí này là khí dùng để tẩy kiếm. Liệt là mãnh liệt, Dương là dương khí, liệt dương là Dương khí cực mạnh để xua đi hàn băng, âm hàn)
Thì ra hàn khí của U Băng có thể được giải bằng khí Liệt Dương. Hiện tại Thương Cửu Mân đã phong bế hồ tẩy kiếm, vậy Hái Song bên người cũng bị hàn khí nhập thân không phải là đang bị giày vò đau đớn sao?
Nàng nháy mắt, nhìn nam tử bên cạnh mình.
Thương Cửu Mân bị nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được, tránh nàng, không cho phép nàng lại nhìn hắn, bộ dáng cay nghiệt vẫn như cũ: “Nhìn cái gì, lo mà đi tẩy kiếm đi”