“Thuộc hạ đến lĩnh phạt.”
“Huynh…” Phi Diên tức đến không nói nên lời.
Danh Thần dập đầu kính cẩn nói:
“Xin thái tử điện hạ ban hình phạt.”
Phi Diên nổi điên lên mắng:
“Huynh muốn ép chết ta thì mới vừa lòng sao?”
Danh Thần không nói gì, cũng không có chút động tĩnh nào. Dường như nếu Phi Diên không mở miệng đồng ý hắn sẽ không ngẩng lên. Phi Diên thực sự đã bị chọc cho nổi điên đến mặt đỏ gay.
“Được. Huynh muốn ta phạt ta sẽ cho huynh toại nguyện. Huynh không chịu dậy đúng không? Vậy thì cứ quỳ ở đây đi.”
Phi Diên tức mình quay vào trong phòng đóng cửa lại. Lúc này Danh Thần mới ngẩng đầu dậy, tiếp tục nghiêm túc quỳ. Vệ Khanh từ trên mái nhà nhảy xuống chạy lại chỗ hắn.
“Rốt cuộc huynh đang làm cái gì vậy? Ta đã nói là huynh làm thế thì chủ tử sẽ nổi giận mà.”
“Ta làm sai nhận phạt là lẽ đương nhiên.”
“Huynh… Thật không hiểu nổi huynh mà.”
Vệ Khanh cũng tức giận bỏ đi. Danh Thần thở dài một hơi. Hắn cũng biết mình không nên làm căng như vậy với Phi Diên. Nhưng từ hôm qua tới giờ hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn năm nay đã ba mươi mốt, đã được xem là bậc tiền bối rồi. Còn thái tử Phi Diên chỉ mới mười lăm, trẻ trung, tràn đầy sinh lực, vừa tuấn tú lại giỏi giang. Người như thái tử xứng đáng có một mối nhân duyên tốt hơn. Người se duyên kết tóc với thái tử nên là một người có gia thế tốt hơn, xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn, và nhất là phải cùng lứa với thái tử, chứ không nên là một người đã có tuổi như hắn. Hơn nữa, Phi Diên là thái tử, tương lai còn phải thừa kế vương vị. Cậu ấy cần cưới những thê tử thật xinh đẹp sinh ra những đứa con thật giỏi giang. Đó là điều mà hắn vĩnh viễn không làm được. Hắn không có thể chất đặc biệt như Hồng Thanh. Phi Diên lại càng không.
Lần đi chơi ở hội thơ Cảnh Minh hôm qua càng cho hắn thấy rõ hơn điều đó. Phi Diên đã bám dính lấy hắn trong nhiều năm nhưng chưa nhận được hồi đáp rõ ràng từ hắn, nên đã cảm thấy chán chường rồi. Cho nên cậu ấy mới thoải mái vui đùa với các vũ cơ, thoải mái nhận quà của họ như vậy. Phi Diên lạnh nhạt với hắn chẳng phải muốn nói với hắn là cậu bắt đầu thấy nản rồi, muốn tìm đối tượng khác rồi sao? Vậy thì hắn thành toàn cho cậu ấy. Dứt khoát rõ ràng với nhau, giữa hai người chỉ là quan hệ thái tử – ảnh vệ, ngoài ra không có một quan hệ nào khác nữa.
“Chủ tử, xin người tha tội. Thuộc hạ đã khuyên ngăn hết lời nhưng không cản được Danh Thần.”
“Không trách ngươi. Ta biết rõ tính cách của huynh ấy. Huynh ấy mà đã quyết chuyện gì thì nhất định phải làm bằng được.” Năm xưa Danh Thần đã từng bất chấp tất cả để đưa cha của cậu bỏ trốn không những một mà đến hai lần.
Cậu chỉ không ngờ mình đùa giỡn Danh Thần chút thôi lại gây ra phiền phức lớn thế này. Lúc ấy Thanh Trúc đã nói cậu đừng quá trớn nếu không sẽ gây chuyện. Không ngờ lại gây chuyện thật. Giờ cậu không biết phải xử lý thế nào.
…***…
Đã một canh giờ trôi qua, Phi Diên mấy lần đi ra ngoài nói không phạt Danh Thần nữa nhưng y vẫn cứ quỳ ở đó. Y nói mình xứng đáng bị phạt. Phi Diên thở dài một hơi rồi cũng quỳ xuống. Danh Thần thấy vậy hốt hoảng kêu lên:
“Trời ơi, sao chủ tử cũng quỳ vậy?”
“Đệ cũng chịu phạt. Đệ không có tình cảm gì với những vũ cơ đó, nhưng vẫn tuỳ tiện đùa giỡn với bọn họ chỉ để chọc cho huynh ghen. Đó là đệ sai. Đệ rõ ràng chỉ muốn trêu huynh chứ không định xử phạt huynh nhưng lại khiến huynh hiểu lầm. Cũng là tội của đệ. Là đệ khiến cho huynh bị phạt. Cho dù đệ là thái tử cũng không thể thiên vị.”
Danh Thần nghe mà sửng sốt vô cùng. Thế ra khi đó Phi Diên chỉ muốn chọc cho hắn ghen, không phải là đã chán hắn. Đôi môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười.
Không đúng. Sao lại hắn lại vui chứ? Cho dù chỉ là do Phi Diên cố tình làm thế để chọc tức hắn thì chuyện của hắn và Phi Diên cũng sẽ không có kết quả tốt. Để thái tử rời xa hắn là tốt nhất. Hắn không thể mềm lòng được.
“Nếu chủ tử đã nói vậy thì người không có lỗi gì cả. Còn thuộc hạ uống rượu trong giờ trực là lỗi sai rành rành ra đó. Cho dù chủ tử có nói thế nào thì vẫn là thuộc hạ sai. Cho nên chủ tử đứng lên đi.”
Phi Diên biết kiểu gì Danh Thần cũng sẽ nói như thế. Cậu đáp lại một cách rất tự nhiên:
“Đệ mặc kệ. Đệ muốn quỳ cùng với huynh. Đệ thích huynh nhiều như vậy. Huynh quỳ trước mặt đệ chịu khổ như thế đệ cũng đau lắm. Nếu huynh nỡ nhìn đệ đau đớn như vậy thì tuỳ huynh.”
Danh Thần sửng sốt nhìn Phi Diên. Cậu ta đang quỳ mà có vẻ ưỡn ngực tự hào lắm. Trong lòng Danh Thần dâng lên một cảm xúc ấm áp, ngọt ngào đến kì lạ. Có mấy ai sẽ nguyện cùng hắn làm điều này đây.
Hắn lắc đầu phì cười, đứng dậy kéo Phi Diên cùng dậy. Nhưng sau khi đứng dậy Phi Diên lại quay lại đỡ hắn.
“Không cần. Thuộc hạ không yếu đuối như thế.”
“Huynh còn khách sáo với đệ cái gì hả? Huynh còn cự nự nữa đệ sẽ bế huynh đưa vào trong phòng luôn đấy.”
“…Có ai làm thái tử giống như đệ không?”
“Đúng rồi. Làm gì có thái tử nào theo đuổi ảnh vệ của mình vất vả như đệ chứ?”
Danh Thần im lặng, không biết nên nói gì. Hắn vẫn cảm thấy rất phân vân.
“Ca ca, huynh không cần nghĩ nhiều. Đệ chỉ muốn hỏi huynh một câu: Huynh có thích đệ không?”
“Ta… Diên Diên, ta…” Danh Thần cúi mặt lúng túng không nói nên lời.
“Đệ không quan tâm huynh có thân phận thế nào, bao nhiêu tuổi. Đệ chỉ biết đệ thích huynh, muốn được ở bên cạnh huynh, chăm sóc cho huynh cả đời. Đệ đã bày tỏ đến như vậy rồi, huynh vẫn muốn tránh né đệ hay sao?”
Danh Thần có thể nói gì đây. Hắn tự hỏi mình đã tu được mấy kiếp mà kiếp này lại có được đãi ngộ tốt đến như vậy? Nếu hắn vẫn tiếp tục né tránh thì đúng là đã phụ lòng Phi Diên quá rồi.
“Đệ đã nói thì phải giữ lời. Sau này cho dù đệ chê ta già mà đuổi ta ta cũng sẽ không đi đâu. Cho dù có chết ta cũng sẽ biến thành ma bám lấy đệ cả đời.”
Phi Diên vui mừng ôm chầm lấy Danh Thần xúc động nói:
“Sẽ không đâu. Đệ mới là người bám huynh cả đời không buông.”
Danh Thần mỉm cười. Đằng nào cũng chạy không thoát, thôi thì mặc kệ vậy. Đời này của hắn sẽ chỉ đánh cược một lần duy nhất này thôi.