…
Hai cô gái Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi không thèm xuống xe, chỉ ở trên xe vừa nói vừa cười. Đương nhiên biết thực lực của tôi, cho nên không lo lắng làm gì.
“Uy, lão công của các em xuống xe cùng người khác đánh nhau, sao các em không có lo lắng gì cả, lại ở trên xe cười nói! Không sợ anh bị người khác khi dễ hay sao?”
Tôi bất mãn nói.
“Anh bị người khác khi dễ? Em còn đang nghe chuyện của chị Vi Nhi, nói sự tích anh một mình đánh bốn hộ vệ cơ đấy!”
Triệu Nhan Nghiên nhìn Trần Vi Nhi cười nói.
Lúc mới bắt đầu Triệu Nhan Nghiên quả thật có chút lo lắng, dù sao nàng không có tận mắt thấy tôi lấy một địch bốn, sau lại thấy tên Chu Minh Viễn gọi điện thoại, tưởng là gọi đồng bọn tới, sau đó thấy một xe cảnh sát tới, thì lập tức an tâm.
Bàn về thế lực quan trường, ở Tùng Giang có ai bằng được Triệu gia đây.
Trần Vi Nhi cũng không khỏi mỉm cười, chì nhìn tôi mà thôi.
“Vi Nhi, nói thật đi, em có phải thích nhìn anh đánh nhau lắm không?”
Mấy lần qua, tôi luôn thấy vẻ mặt hưng phấn của Vi Nhi khi thấy tôi đánh nhau với người khác.
“Em…”
Vi Nhi không biết nói gì chỉ cúi đầu. Nàng không biết tại sao, quả thật nàng có cảm giác như vậy.
Trong lòng Vi Nhi cũng tự mắng mình, đây không phải là thứ nữ nhân nên có!
Nhưng mà mỗi khi nghĩ tới chuyện này, trong lòng không khỏi kích động. Tối ngày hôm qua, rốt cục không nhịn được nữa, đem sự tích anh dũng của mình kể cho Triệu Nhan Nghiên nghe.
“Ha hả, sớm biết như vậy, anh thừa dịp mấy tên cảnh sát kia còn chưa tới, đánh cho tên kia một trận.”
Tôi tiếc hận nói.
“…”
Trần Vi Nhi đỏ mặt im lặng.
“Vi Nhi, quán Ma Lạt Thăng nhà em còn mở nữa không?”
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến nếu như Vi Nhi đã trở thành nữ nhân của tôi rồi, thì cũng không cần phải làm những chuyện này nữa.
“Vẫn còn bán! Mấy hôm nay trời lạnh, người ăn cũng không ít!”
Nói tới đây, trông Vi Nhi rất hạnh phúc:
“Tháng này buôn bán so với tháng trước hơn cả mấy trăm đồng đấy.”
Mấy trăm đồng… Tôi không khỏi cười khổ, mấy trăm đồng đã làm nàng cao hứng như vậy, tiểu nha đầu này cũng quá dễ hài lòng.
“Nói với mẹ em một chút, cái quán kia không cần mở nữa.” Tôi nói.
“Như vậy sao được! Không làm thì sao có tiền!”
Trần Vi Nhi vội la lên:
“Tình cảnh nhà em anh cũng biết! Vì để chữa bệnh cho cha em, em đã…”
Trần Vi Nhi vốn muốn nói, vì để chữa bệnh cho cha, ngay cả thân mình em cũng bán, nhưng nghĩ lại không đúng, người mua mình là cái tên đại phôi đản trước mặt này, thì lập tức xấu hổ, nhất thời cũng hiểu ra ý của người này… mà cũng đúng, người này nhiều tiền như vậy, thì mình còn liều mạng kiếm tiền làm gì?
Nhưng Trần Vi Nhi tính cách cũng rất quật cường, không muốn dựa vào người khác, lại càng không muốn làm một bình hoa.
Tôi và Vi Nhi tiếp xúc lâu như vậy, tự nhiên hiểu rõ tâm tư của nàng, cho nên nói:
“Ý của anh nói là, em nói với bá mẫu một chút, xem có thể biến quán Ma Lạt Thăng thành một nhà hàng ăn uống được không. Như vậy thì chúng ta chỉ cần khống chế và quản lý là được, những công việc còn lại, giao cho người khác xử lý đi.”
Nói tới đây, tôi lại nhớ tới tập đoàn nhà ăn Tứ Xuyên từng thu một món lợi kếch xù.
Đây là một nghề rất có tiền đồ! Có thực mới vực được đạo, vốn tôi ở ngành công nghệ cao cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà không thể không thừa nhận, ngành ăn uống cho dù ở quá khứ, hiện tại, tương lai đều thu được lãi lớn, thậm chí sau năm 2000, rất nhiều phú ông đều dựa vào nghành này mà phát triển.
Mặc dù tôi bây giờ đã có rất nhiều tiền, nhưng cũng không chê khi tiền mình nhiều hơn một chút.
Để cho mẹ của Trần Vi Nhi bán cái hàng Ma Lạt Thăng thì dùng dao mổ bò giết gà rồi, tiếp theo phải kinh doanh nhiều loại như: Thịt bò, thịt gà, bánh ga tô, thậm chí làm cả những món ăn đỉnh cao trong khách sạn.
“Nhưng mà, nó cần rất nhiều tiền đấy?”
Trần Vi Nhi nghe tôi nói quả thực rất động tâm, cứ để mẹ mình chịu cực khổ từ sáng tới tối quả thật không hay chút nào.
Ở Tân giang, Ma Lạt Thăng của nàng xưng là thứ hai, thì không ai dám xưng là thứ nhất!
Nhưng mà việc này có ích lợi gì đây, tiểu thương vẫn chỉ là tiểu thương, không có cách nào phát triển cả.
Nếu như có thể lập ra nhà hàng ăn uống, thì mẹ mình chỉ việc quản lý, không cần phải cực khổ nữa.
“Tiền do anh chi, nhà hàng do anh thành lập, nhưng anh sẽ khống chế một số nhà hàng của công ty.”
Tôi biết tính cách Vi Nhi, cho nên trực tiếp nói ra phương án này.
“Như vậy ư… để em về thương lượng với mẹ em một chút.”
Quả nhiên Trần Vi Nhi không có cự tuyệt nữa, trên miệng nở nụ cười tươi.
Trần Vi Nhi cảm thấy mình quá may mắn khi tìm được một người chồng tốt, mình và hắn ở chung một chỗ mới chỉ được có một ngày, vậy mà hắn đã quan tâm mình như vậy rồi.
Triệu Nhan Nghiên cũng chẳng có ý kiến gì với việc tôi xuất tiền trợ giúp Trần Vi Nhi, mặc dù nàng không biết tôi có bao nhiêu tiền, nhưng từ miệng cha nàng thì biết, cái phương pháp kia tiêu thụ rất tốt, được không ít tiền. Thậm chí còn bán cho cả công ty Microsoft để cài vào hệ điều hành nữa.
Tôi lái xe vào siêu thị bách hóa. Nhưng mà lại trùng hợp tới vậy, trời còn chưa sáng mà ruồi đã bay loạn. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, tôi mới hiểu thế nào là oan gia ngõ hẹp.
Bời vì Siêu thị bách hóa buôn bán rất tốt, phải rất khó khăn tôi mới tìm được một chỗ đỗ xe, vừa định đánh xe lái vào, nhưng từ phía sau của chúng tôi có một chiếc BMW lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chui tọt vào trong đó.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 118: Nhà hàng ăn uống