Tống Minh Uyên cúi người nhẹ nhàng hôn khóe miệng cậu, thấp giọng hỏi: “Sợ hãi?”
Bạch Thời bắt đầu suy nghĩ khả năng đại ca sẽ bỏ qua nếu cậu thành thật nói mình sợ, sau đó phát hiện trên môi truyền tới xúc cảm quen thuộc, đồng thời trong miệng đưa vào một thứ ấm áp, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không làm cho người ta chán ghét, liền hé miệng phối hợp, từ từ đáp lại.
Tống Minh Uyên hôn Bạch Thời một lát, đưa tay giữ lấy gáy cậu, dần dần tăng thêm tốc độ và lực, càng ngay càng sâu. Bạch Thời mơ hồ ưm một tiếng, vô thức túm lấy vai anh, chỉ cảm thấy nụ hôn này còn bá đạo và xâm lược hơn trước kia, hơi thở cũng gấp hơn. Thật lâu sau Tống Minh Uyên mới thả ra một chút, hôn khóe môi cậu, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “A Bạch.”
Bạch Thời bị hôn đến nỗi toàn thân run lên, thở dốc đáp lại.
“A Bạch…” Tống Minh Uyên lại hôn thêm chút nữa, nhìn cậu từ khoảng cách gần, ý đồ nơi đáy mắt trần trụi không chút che giấu, “A Bạch.”
Bạch Thời mơ hồ cảm giác món đồ cuối cùng trên người đã bị lột ra, nhưng lý trí đã hỏng từ lâu, căn bản không có cách nào ngăn cản, cậu ngơ ngác nhìn anh, há miệng: “Đại ca…”
Tống Minh Uyên xoa đầu cậu: “Ừ.”
Giọng nói này, cảm giác này… Bạch Thời thật sự không nhịn được nữa rồi, vươn tay ôm đối phương thật chặt, bất kể thế nào, đây cũng là đại ca mà cậu luôn tín nhiệm và ỷ lại hơn nữa còn rất thích, hai năm trước chẳng phải cả ngày lẫn đêm cậu đã nói một câu: nhân vật phản diện có thể tẩy sạch sao.
Đây rõ ràng là thuận theo, ánh mắt Tống Minh Uyên tối lại, dùng sức ôm cậu vào lòng, nâng cằm Bạch Thời lên hôn sâu, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng tăng cao. Hô hấp của Bạch Thời càng lúc càng loạn, trái tim cứ đập thình thịch thình thịch, thậm chí có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu rên rỉ một tiếng đè nén, hai tay nắm chặt ga giường.
Giọng nói của Tống Minh Uyên tối tăm và khàn khàn: “… Đau?”
Bạch Thời lắc đầu, thở sâu một chút, run rẩy ôm lấy anh.
Nhiệt độ tiếp tục tăng vọt, cuối cùng Bạch Thời cũng được cảm nhận sức bật kinh khủng của đại ca, cảm giác toàn thân đều bị thiêu cháy, gần như không thể tìm lại ý thức của mình. Từ đầu đến cuối Tống Minh Uyên vẫn luôn ôm cậu, lồng ngực rịn ra một lớp mồ hôi thật mỏng vì những động tác mạnh mẽ kia, cực kỳ gợi cảm. Bạch Thời liếc nhìn trong lúc hỗn loạn, đưa tay sờ sờ.
Tống Minh Uyên nắm móng vuốt nhỏ của cậu đặt bên môi hôn một cái: “A Bạch, có yêu anh không?”
“Ừm.”
Ánh mắt Tống Minh Uyên sâu hơn: “Đừng rời khỏi anh.”
“… Ừm.”
“Anh yêu em.”
Bạch Thời chấn động mạnh một cái, còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào một hồi điên cuồng khác, ý thức của cậu nhanh chóng trở nên mơ hồ, hoàn toàn chìm đắm. Tống Minh Uyên tìm Bạch Thời hai năm, một lần ôm không bao giờ muốn buông tay, phải xả hết nỗi nhớ nhung mới chịu thu tay lại, đến cuối cùng Bạch Thời còn sinh ra ảo giác mình đã bị nuốt vào trong bụng từng chút từng chút rồi, cậu thật sự không chịu được, yếu ớt đẩy đẩy anh: “… Anh muốn làm chết em à?”
Tống Minh Uyên kéo cậu vào lòng vuốt vuốt, không nhịn được một tiếng cười khẽ, lồng ngực cũng rung rung theo. Bạch Thời vội vã ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt anh mang theo nét vui vẻ rõ ràng, cảm giác thanh máu cạn mất rồi. Tống Minh Uyên nâng cằm Bạch Thời lên, hôn khóe môi cậu, lại hỏi hai năm qua cậu sống thế nào.
Đã tới bước này rồi, Bạch Thời không sĩ diện cãi láo nữa, ngoan ngoãn tự thuật một lần. Tống Minh Uyên nghe thấy cậu bị nhốt hai năm, lập tức ôm chặt bạn nhỏ này. Bạch Thời đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng muốn động một ngón tay, giờ phút này được anh ôm, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Tống Minh Uyên xoa xoa má cậu: “A Bạch.”
“Hưm?”
“Vì sao hai ngày nay lại trốn tránh anh?”
Bạch Thời phản ứng vài giây, ép buộc tinh thần quay trở lại, suy nghĩ thoáng một lát, nói: “Em nhớ trước kia anh nói muốn làm chuyện nguy hiểm cho nên hơi lo lắng, anh nói muốn đối phó với người có địa vị cao, nhưng anh là con trai tướng quân, cho nên người anh muốn đối đầu là… Không thể không làm sao?”
Tống Minh Uyên hơi sững sờ, ôm cậu: “Anh sẽ xử lý, không cần lo lắng.”
Mịa, không hề từ bỏ luôn, quả nhiên cốt truyện không đảo ngược, anh định hủy diệt thế giới hả… Bạch Thời cảm thấy trái tim tan nát, im lặng vài giây, mạch suy nghĩ đột nhiên trùng khớp với vị tướng quân nào đó một cách kỳ lạ, thành khẩn khuyên nhủ: “Đại ca, thế giới này vẫn tốt đẹp lắm.”
Tống Minh Uyên: “…”
“Thật đấy.” Bạch Thời nghĩ nghĩ, “Hay là mai chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc… Ưm không…”
“Anh thấy em đã nghỉ đủ rồi.” Tống Minh Uyên túm chặt eo Bạch Thời không cho cậu né tránh, lại hôn cậu thật sâu. Trước khi ý thức tiếp tục hỗn loạn, Bạch Thời còn phẫn hận cào ga giường, trong đầu nghĩ: tui không tin, vì để cho thế giới hòa bình một chút, cậu dứt khoát quyết liệt bước vào con đường cải tạo đại ca!
Hành tinh này ngày ngắn đêm dài, chênh lệch nhiệt độ trong ngày không khác mấy, nhưng chứa rất ít dưỡng khí, không thích hợp cho loài người sinh sống. Nhiệm vụ của năm nhất là thu thập những gì nhà trường đã dặn, hạng mục những việc cần làm tương đối nhiều, địa điểm sinh trưởng của chúng rất lẫn lộn, nếu như may mắn, đại khái chỉ cần nửa tháng là thu thập xong.
Phi thuyền không đỗ ở đây, mà đỗ ở hành tinh phụ cận, đợi đến khi tất cả các nhóm nhỏ hoàn thành nhiệm vụ mới quay lại, cho nên việc ăn ở những ngày này đều do thành viên của các nhóm tự giải quyết.
Lúc Bạch Thời mở mắt, Tống Minh Uyên đã dậy từ rất lâu, hơn nữa đã tắm rửa xong xuôi, thay một bộ y phục tác chiến màu đen, nổi bật lên dáng người cao ngất và sự đẹp trai của anh. Bạch Thời nhìn với bản mặt vô cảm, yên lặng kéo hai quả trứng đồ chơi vào trong chăn, xoay người ngủ tiếp.
Tống Minh Uyên nhìn thấy bộ dạng của bản nhỏ này phản chiếu trong gương, đáy mắt lóe lên nét vui vẻ, đi qua ôm người nào đó lên, nói cho cậu biết phi thuyền phải rời đi, họ và các giáo sư tạm thời ở trong lều.
Mẹ nó, đã biết phải dậy sớm mà còn hành hạ tui như thế hả? Bạch Thời co lại vào trong chăn: “… Anh đi đi, em đi cùng phi thuyền.”
“A Bạch?”
Bạch Thời không để ý đến anh, cậu mới ngủ được bao lâu chứ, mịa, thời gian này thật sự không thể sống được mà, rời khỏi đây thì tốt hơn, tất cả mọi người sẽ yên tĩnh một chút.
Tống Minh Uyên nhìn cậu vài lần, dứt khoát mặc quần áo cho bạn nhỏ này, kéo cậu vào phòng tắm, cuối cùng nửa ôm nửa dìu đưa người ra khỏi phòng.
Sinh viên năm nhất đã thu dọn xong, đang định tới nhà ăn, giờ phút này nhìn thấy họ, những người biết rõ tình hình cụ thể lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra, không kiềm chế được vội đưa tay che trái tim nhỏ yếu ớt, đa số còn lại thì nổi giận, á đù, tiểu yêu tinh nhà ngươi đang giả bộ mảnh mai để kiếm sự đồng tình à? Đợi đến lúc về học viện mọi người sẽ làm thịt mi!