Thư gia đảo vô cùng khuyết thiếu nhân tài như vậy.
– Sở Vân học đệ đi thong thả.
Thời điểm bước ra khỏi Tạp Vụ đường, Sở Vân ngoài ý muống gặp được người quen.
– Là Hoa Anh học trưởng? Có gì chỉ bảo?
Đầu lông mày của Sở Vân giương lên, ngăn cản bản thân chính là Hoa Anh, người nổi danh ngang với Nhan Khuyết.
– Lần này không có mục đích gì khác, chính là dốc lòng cầu học đệ ngươi khiêu chiến!
Hoa Anh mặc thư sinh bào màu phấn hồng, cười rộ lên rất ôn nhu, lời nói lại như đao phong, chiến ý hừng hực. Sở Vân cười:
– Hoa Anh học trưởng, không phải đã viết thư ước chiến với ta rồi sao? Từ trước tới nay ta luôn đối xử bình đẳng, chờ khi ta rút được ước chiến của ngươi rồi chiến.
Nói xong hắn liền cất bước, vượt qua bên người Hoa Anh.
Tuy rằng đã bị cự tuyệt, thế nhưng tiếu ý nơi khóe miệng của Hoa Anh mở rộng, đứng tại chỗ, không quay đầu lại nói:
– Sở học đệ, giữa sân đấu nhục nhã Mã Hữu Tài là cố ý đúng không?
Cước bộ dừng lại, nhãn thần Sở Vân ngưng đọc, chuyển thân về phía sau, nhìn vào Hoa Anh:
– Học trưởng, lời này có ý tứ gì?
Hoa Anh cũng nghiêng cười, mỹ nhân phiến trong tay xòe rộng, nhẹ nhàng quạt vài cái, thản nhiên nói:
– Trong lòng học đệ ngươi rõ ràng, giữa sân đấu liên tục khiêu chiến mười người, chỉ cần lấy ngẫu nhiên phải một người, hoặc ta hoặc Mã Hữu Tài, hoặc Vệ Khiếp sẽ bởi vì chiến đấu liên tục, chiến lực không đủ, cuối cùng dẫn tới bị thua.
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
– Trong quá trình rút thăm, ngươi đã động tay động chân, bởi vậy vẫn không lấy ngẫu nhiên ba người. Mã Hữu Tài đã sớm hoài nghi ngươi, ngươi liền tương kế tựu kế, nhục nhã hắn trước mặt mọi người. Từ đó về sau, cho dù có người hoài ngi ngươi, nhưng ngẫm lại vết xe đổ, cũng sẽ không dám nói trước mặt mọi người.
Sở Vân trầm mặt không nói, lệ mang trong mắt hơi lóe lên.
Đôi con mắt đào hoa của Hoa Anh cũng toát lên một tia tinh quang:
– Thủ đoạn của ngươi rất tinh tế, ta quan sát nhiều ngày như vậy vẫn không phát hiện được khe hở. Ha ha, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Hoa Anh ta khát vọng đánh một trận với thư sinh ưu tú nhất trong lịch sử Thiên Ca Thư Viện, học đệ dám nhận lời hay không?
Khóe miệng Sở Vân hơi vểnh lên, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hoa Anh:
– Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!
– Tốt, sảng khoái! Lúc nào?
– Vào buổi chiều ngày hôm nay!
– Được!
Hoa Anh không nói hai lời, xoay người rời đi.
– Hoa Anh muốn đối chiến với chủ công?
Trong phòng ở, Nhan Khuyết biết được tin tức này, không khỏi nhíu mày. Đọc Truyện Online
– Không sai!
Sở Vân gật đầu, trong đầu hiện ra bộ dáng của Hoa Anh, không khỏi cảm khái nói:
– Thực không hổ là Hoa Anh. Ta gạt được đại đa số người, chỉ duy nhất có hắn không gạt được.
– Nói như vậy, Sở huynh thực sự động chân động tay trong lúc rút thăm? Vì sao ta không nhìn ra được?
Kim Bích Hàm cũng cảm thấy rất có hứng thú đối với điều này, đôi con mắt to tròn chớp chớp nhìn Sở Vân.
– Đó là một loại thủ đoạn của du hiệp. Trong giới du hiệp, bình thường tổ đội cùng một chỗ, tiến hành phân công nhiệm vụ nào đó. Thời điểm phân công sẽ sản sinh tỵ nạnh, để giải quyết mâu thuẫn này, có người phát minh ra rút thăm, ai lấy được phần rút thăm nào sẽ phải làm công tác tương ứng. Du hiệp nhiều năm già thành tinh đã phát minh ra một vài thủ đoạn, có thể lừa dối ngay trước mắt mọi người, để nhiệm vụ gian nan giao cho người khác, nhiệm vụ dễ dàng lưu cho chính mình.
Đối với điểm này, Sở Vân không giấu diếm, trực tiếp thẳng thắn.
Hai mắt Kim Bích Hàm tỏa sáng, sợ hãi than thở nói:
– Thế giới của du hiệp, kỳ thực ta vẫn luôn luôn hướng tới. Nghĩ không ra Sở huynh cư nhiên có thủ đoạn như vậy, khó trách thời điểm huynh đối mặt với khiêu chiến rất rất tự tin.