Lăng Tiêu cũng không ngờ kỹ thuật bắn của Nhiễm Tái Tái chính xác thế, nhìn Nhiễm Tái Tái vô cùng kinh diễm, con trăn tê đau nhức lăn lộn trong nháy mắt mới phản ứng được, đột nhiên kéo tay Nhiễm Tái Tái, “Tái Tái, chạy mau!”
Nhiễm Tái Tái cũng biết lúc này vô cùng khẩn cấp, bị Lăng Tiêu giữ chặt, xuất khí lực toàn thân, cùng Lăng Tiêu, hướng mục đích chạy.
Phía sau bọn họ, “ba ba ba —-” cái đuôi con trăn phảng phất roi sắt hung hăng quất trên mặt đất, bụi đất tung bay, tảng đá vỡ vụn, cây cối bẻ gãy, mặt đất như đang run rẩy, Lăng Tiêu thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, cùng Nhiễm Tái Tái lần nữa tăng tốc, sắc mặt nghiêm túc không thôi.
Không lâu sau, chấn động sau lưng nhỏ rất nhiều, tay anh lôi kéo Nhiễm Tái Tái vô thức nắm chặt, quả nhiên, vài giây, anh liền nghe tiếng con trăn bén nhọn kêu ré đang đến gần, Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, đẩy Nhiễm Tái Tái một cái, “Nó đuổi tới, bất quá nó đã bị thương, tôi có thể ứng phó, cô chạy mau.”
“Không, tôi —-” Nhiễm Tái Tái làm sao có thể để Lăng Tiêu đơn độc lưu lại.
Lăng Tiêu chau mày, “Thể lực cô đã hết, cũng không có đạn, đừng để tôi phân tâm chú ý, lúc nó không bị thương tôi có thể đối phó, huống chi hiện tại, cô đi trước, đến phía trước chờ tôi ~ “
Nhiễm Tái Tái nhìn ánh mắt Lăng Tiêu bình tĩnh không lay động nhìn không ra cảm xúc khác, lại liếc mắt nhìn nơi xa, do dự một chút, khi Lăng Tiêu lần nữa cau mày trong nháy mắt dậm chân một cái, quay người hướng phía trước chạy…
Nhiễm Tái Tái hô hô thô thở chạy bất quá năm phút, thể lực không ngừng tiêu hao liền không chịu nổi, cô toàn thân vô lực dừng lại, vịn cây quay người nhìn sau lưng, từng ngụm từng ngụm hít sâu. Không biết có phải cách xa không, sau lưng không động tĩnh, nội tâm cô có chút thít chặt, trong đầu xốc xếch dần hiện ra tình cảnh gần qua một năm cô cùng Lăng Tiêu chung đụng. Anh gọn gàng mà linh hoạt cùng cô đối luyện, anh mặt tinh xảo ngửa đầu nhìn trời, anh ôn nhu băng bó cho con thỏ bị thương, ngẫu nhiên lộ ra nụ cười kinh diễm, ôn nhu sờ tóc cô, đưa cho cô thức ăn…
Một nháy mắt, Nhiễm Tái Tái tâm đau một cái, cô vịn cây chậm dùng sức, “bành —-” nắm đấm đập nhẹ đại thụ, cô lấy khí lực sau cùng, chạy về, “Lăng Tiêu anh là đồ khốn, bắt tôi đi, tôi càng ở bên nhìn, lúc nguy hiểm còn có thể kích hoạt thẻ tín hiệu, không phải không có tác dụng, đồ khốn… Van anh, tuyệt đối đừng có chuyện!”
Đợi cô chạy về chiến trường, chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua, cô liền gan liệt hồn bay kêu sợ hãi, “A —— Lăng Tiêu!” Thân hình tráng kiện trong nháy mắt bạo phát tốc độ trước nay chưa có, cấp tốc tới gần toàn thân bị con trăn cuốn lấy, Lăng Tiêu nhanh chóng rút lại vô tri vô giác, đột nhiên “ba…” Nhiễm Tái Tái vô cùng bối rối chạy bị trượt chân, hung hăng quẳng ngã xuống.
Đợi cô đứng dậy ngẩng đầu, liền thấy rang con trăn bén nhọn đã định táp đầu Lăng Tiêu không thể kiếm động, nháy mắt, Nhiễm Tái Tái muốn rách cả mí mắt, ngũ tạng đều băng, tinh thần lực kịch liệt tăng vọt, kêu sợ hãi bén nhọn đến cực điểm, “Không —— “
“Bành —— phốc chít chít —— “
Khi Nhiễm Tái Tái đau đầu muốn nứt, vị trí bảy tấc của con trăn đột nhiên giống như bị tập kích vô hình, đột nhiên bạo liệt, huyết nhục tán loạn, chỉ còn lại thân rắn bạo liệt chậm rãi lỏng lẻo, khi Nhiễm Tái Tái mất ý thức, cô hoảng hốt nhìn thân thể Lăng Tiêu bị con trăn cuốn lấy đã bị buông ra xoát trượt rơi xuống người nó…
Nơi xa, phù sư cấp sáu Âu Dương Thiên Nhiên đang giơ cao quyền trượng chuẩn bị động thủ, sững sờ thả tay xuống, nhìn Nhiễm Tái Tái hôn mê cùng con trăn máu thịt be bét, ngưng thần cảm ứng qua cuồn cuộn ba động trong không khí, hưng phấn sờ râu, tay run rẩy dùng sức nắm chặt quyền trượng, “Cái này… Lại là bão táp tinh thần phù sư cấp ba mới có thể phát ra!!… Mà là từ người nữ nhân không có phù văn mới học phát ra, tinh thần lực này …, ha ha, đồ đệ của ta rốt cục có!!”